Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 604: Ly trà xanh thứ sáu trăm linh tư
Cập nhật lúc: 2024-11-11 02:58:26
Lượt xem: 152
Hai nhà họ Ôn Tiêu hòa thuận vui vẻ, phía bên kia trên đường về nhà, Sử Tinh Nhụy lại đang khóc một mình.
Thím Lâm là bà con họ hàng xa ở bên cạnh giúp chăm sóc cô ta, thấy cô ta khóc trở về, vội vàng hỏi: “Tiểu Nhụy, cháu làm sao vậy? Bị ngã à?”
Sử Tinh Nhụy bực mình nhìn bà ta: “Không phải!”
Thím Lâm: “Không phải thì làm sao? Chẳng lẽ là đánh nhau với bạn học?”
Sử Tinh Nhụy bị hỏi rất phiền: “Sao thím lằng nhằng như vậy? Cháu đói bụng rồi, cháu muốn ăn cơm.”
Thím Lâm tức giận đến một hơi suýt nữa không lên được: “Cha mẹ cháu giao cháu cho thím chăm sóc, tất nhiên thím phải quan tâm tới cháu rồi, nếu không đợi đến khi cha mẹ cháu về sao thím có thể giải thích với bọn họ?”
Hai tay Sử Tinh Nhụy chống nạnh, trợn trừng mắt: “Ai khiến thím quản cháu? Thím chỉ là cầm tiền của cha mẹ cháu mới chăm sóc cháu thôi, thím bớt lo chuyện của người khác cho cháu nhờ!”
Thím Lâm bị chọc giận suýt nữa tức nổ phổi.
Bà ta có quan hệ họ hàng xa bảy tám đời với người mẹ Trình Tú Vân của cô ta. Bình tường Trình Tú Vân nói chuyện dịu dàng khách sáo, lại biết đối nhân xử thế, cho nên lúc đối phương nói mình và Sử Tu Năng phải đến Thâm Thị lấy chút hàng hóa, nhờ bà ta giúp đỡ chăm sóc Sử Tinh Nhụy một chút, bà ta đã đồng ý ngay không chút do dự.
Ai ngờ Trình Tú Vân biết đối nhân xử thế như vậy, tính cách của con gái Sử Tinh Nhụy nhà bà ta lại hoàn toàn không giống mẹ, vừa ngang ngược vừa không lễ phép, quả thực coi mình là tiểu tổ tông!
Thím Lâm hạ quyết tâm, sau này không bao giờ quan tâm tới chuyện vặt của nhà họ Sử nữa.
Thím Lâm ôm một bụng bực tức, sau đó chăm sóc Sử Tinh Nhụy cũng không để tâm như trước nữa, khiến cho việc trên đầu Sử Tinh Nhụy có chấy cũng không ai phát hiện ra.
...
Ngày hôm sau, Ôn Như Quy trở về căn cứ, Đồng Tuyết Lục lại bắt đầu tập trung sức lực vào cửa hàng.
Cửa hàng phía sau trường học đã trang trí xong, Đồng Tuyết Lục bắt đầu tìm người có thể hỗ trợ, người đầu tiên cô nghĩ tới là đám người ở nhà hàng Đông Phong.
Vì thế sau khi tiễn Ôn Như Quy lên xe, cô đi thẳng đến nhà hàng Đông Phong.
Bởi vì vẫn đang là buổi sáng, nhà hàng Đông Phong vừa mới mở cửa nên không có khách.
Giám đốc nhà hàng đã dẫn theo nhân viên phục vụ thay thế vị trí của Ngô Lệ Châu đi chọn mua nguyên liệu nấu ăn. Lúc này, trong nhà hàng chỉ có ba người đầu bếp Mạnh, Quách Vệ Bình và Quách Xuân Ngọc.
Thấy Đồng Tuyết Lục đến, đám người Quách Xuân Ngọc hơi giật mình.
“Giám đốc Đồng, sao cô lại đến đây?”
Đồng Tuyết Lục cười nói: “Chị Xuân Ngọc vẫn nên gọi tên tôi đi, tôi đã không còn là giám đốc nữa rồi.”
Lúc nói những lời này, ánh mắt của cô quan sát nhà hàng, vệ sinh của nhà hàng không sạch bằng lúc cô làm giám đốc, góc phòng và cửa sổ đóng một lớp bụi rất dày.
Vân Chi
Nhận thấy ánh mắt của Đồng Tuyết Lục, Quách Xuân Ngọc hạ giọng nói: “Không phải chúng tôi không quét tước vệ sinh, mà là giám đốc hiện tại nói nửa năm lau một lần là được.”
Đồng Tuyết Lục từ chối cho ý kiến: “Đầu bếp Mạnh ở bên trong sao?”
Vừa dứt lời, đầu bếp Mạnh lau tay đi tới: “Tuyết Lục, cô đến rồi à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-604-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-linh-tu.html.]
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Đầu bếp Mạnh, mời ngồi, hôm nay tôi đến đây là có chút việc muốn bàn bạc với mọi người.”
“Chuyện gì?”
“Tôi mở một cửa hàng ở bên kia trường học, sau này còn có thể mở thêm một nhà hàng lớn nữa, bây giờ tôi đang cần nhân lực gấp, không biết mọi người có bằng lòng đến giúp tôi hay không?”
Ba người nghe nói vậy thì giật mình, sảnh lớn im lặng đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.
Đồng Tuyết Lục nhìn thoáng qua trên mặt ba người, tiếp tục nói: “Nếu mọi người bằng lòng đến giúp tôi, tiền lương mỗi tháng tôi cho sẽ nhiều hơn mười tệ so với tiền lương bây giờ của mọi người. Còn nữa, đây chỉ là lương cứng, sau này nếu doanh thu nhà hàng tốt hơn, tôi sẽ còn tính tiền thưởng cho mọi người.”
Nếu vừa rồi nghe lời nói của Đồng Tuyết Lục, trong lòng ba người còn nghĩ đến phải từ chối khéo léo ra sao, nhưng vừa nghe đến đãi ngộ tiền lương, lời từ chối lập tức bị cưỡng chế nuốt vào.
Tiền tài động lòng người.
Quách Xuân Ngọc l.i.ế.m liếm môi, lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Giám đốc Đồng, cô nói tính tiền thưởng là tính ra sao? Là chỉ một khoảng thời gian, hay là sau này đều như vậy?”
Đồng Tuyết Lục: “Phép tính tiền thưởng gắn liền với doanh thu của nhà hàng. Doanh thu của tháng đó của nhà hàng càng nhiều, tiền thưởng của mọi người càng nhiều. Cụ thể nhiều hay ít, nếu mọi người đồng ý rồi, tôi sẽ tiến hành bình xét căn cứ vào chức vụ và năng lực của mọi người, sau khi kết thúc thời gian thử việc sẽ ký kết hợp đồng với mọi người.”
Lông mày Quách Xuân Ngọc nhướng lên: “Đó là cái gì, tại sao lại phải ký thứ này?”
Đồng Tuyết Lục giải thích: “Hợp đồng tương đương với giấy khế ước, cô mua nhà ở của người khác phải có giấy chứng nhận bất động sản. Vậy mọi người làm việc cho tôi, tất nhiên tôi cũng phải bảo vệ quyền lợi của mọi người.”
“Ngoại trừ tiền thưởng ra, ăn Tết nghỉ lễ còn có thể có phúc lợi ngày lễ. Mỗi tháng tạm thời có hai ngày nghỉ, mọi người suy nghĩ một chút.”
Ba người Quách Xuân Ngọc cô nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều thấy được động lòng trong đáy mắt lẫn nhau.
Đãi ngộ này đúng là tốt hơn rất nhiều so với nhà hàng Đông Phong.
Ngoại trừ tiền nhiều, mỗi tháng còn có thể có hai ngày nghỉ, phải biết rằng bây giờ ngoại trừ những ngày nghỉ lễ và Tết âm lịch, hầu như cả năm bọn họ đều không có ngày nghỉ.
Có đôi khi trong nhà xảy ra chuyện gì còn phải xin phép, xin phép có nghĩa là phải trừ tiền, quá đau lòng, hơn nữa không được nghỉ ngơi trong thời gian dài, sức khỏe thật sự không chịu nổi.
Nhưng ba người cũng không lập tức đồng ý.
Dù sao, công việc ở đây cũng là công ăn việc làm ổn định cả đời, chỉ cần bọn họ không làm chuyện trái pháp luật, bọn họ có thể làm đến ngày không làm được nữa.
Nhưng đến nhà hàng cô tự mở, nếu ngày nào đó nhà hàng đóng cửa thì làm sao đây? Nếu ngày nào đó xích mích ầm ĩ, cô không muốn mời bọn họ đến làm nữa thì làm sao bây giờ?
Ba người do dự, trong thời gian ngắn cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Đồng Tuyết Lục cũng hiểu được suy nghĩ của bọn họ: “Mọi người suy nghĩ thật kỹ đi. Nếu như muốn tới thì hãy đến nhà tìm tôi, có điều tôi chỉ cho mọi người suy nghĩ ba ngày, hết hạn sẽ không đợi nữa.”
Cô cảm thấy nhân phẩm và năng lực của ba người bọn họ cũng không tệ, nhưng cũng không phải không thể có bọn họ.
Cô sẽ không để bọn họ ảo tưởng ngay từ đầu rằng không có bọn họ, nhà hàng của cô sẽ không mở được, nếu không sau này sẽ không dễ quản lý.
Quách Xuân Ngọc gật đầu: “Cảm ơn giám đốc Đồng, chúng tôi sẽ suy nghĩ kỹ một chút. Vừa nãy còn nói đừng gọi cô là giám đốc Đồng nữa, bây giờ xem ra xưng hô này không cần sửa lại nữa rồi.”
Đồng Tuyết Lục mỉm cười, gật đầu ra khỏi nhà hàng.