Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 603: Ly trà xanh thứ sáu trăm linh ba
Cập nhật lúc: 2024-11-11 02:57:49
Lượt xem: 78
Kỳ nghỉ tân hôn, Đồng Tuyết Lục không phải bận chuyện cửa hàng, nên hai ngày nay, cô và Ôn Như Quy đã đi khắp nơi.
Hôm trước, hai người cùng nhau đi leo Vạn Lý Trường Thành, ngày hôm qua đi dạo Cố Cung và bảo tàng, cơ bản đều qua lại trong thủ đô.
Đồng Tuyết Lục cũng nghĩ xem có nên đi một chuyến du lịch ngắn hạn trong nước hay không, nhưng thời gian rất gấp, đi chơi không tận hứng thà đừng đi chơi còn hơn.
Chỉ cần hai người ở cùng nhau, thật ra đi đâu cũng chẳng quan trọng lắm.
Hôm nay, bọn họ không ra ngoài, ở trong nhà chăm bón hoa cỏ, sau đó cùng nhau xuống bếp làm một bàn đồ ăn ngon.
Ruột già lợn dùng muối thô và tinh bột chà xát, rửa sạch sẽ mà không còn chút mùi nào, xào cùng với ớt đỏ, gừng, tỏi và hành lá.
Ruột già lợn xào xong vừa cay vừa ngon miệng, giòn dai ngon lành, càng nhai càng có hương vị.
Tư lệnh Tiêu cực kỳ yêu thích món này, một ngụm rượu rồi ăn một miếng ruột già lợn, ăn đến mức phải kêu một tiếng sảng khoái.
Ngoại trừ ruột già lợn xào, Đồng Tuyết Lục còn làm thịt lợn hấp.
Cắt thịt lợn thành miếng dài ướp với nước sốt tự chế, sau đó rang gạo trên lửa nhỏ cho thành màu vàng, cho thêm đinh hương, hoa hồi và quế tiếp tục rang, sau khi rang xong thì nghiền gạo thành bột gạo để làm thành bột gạo ngũ vị hương.
Tiếp theo lăn đều thịt lợn đã ướp sẵn vào bột gạo ngũ vị hương, bí ngô cắt lát lót ở dưới đĩa, sau đó bỏ thịt lợn ở trên mặt rồi đặt vào lồng hấp đem đi hấp cách thủy.
Nước sôi chưa đầy mấy phút, mùi hương bay ra từ lỗ hở trên lồng hấp, mùi hương quyến rũ đã tràn ngập cả phòng bếp.
Thịt lợn hấp ngon miệng mềm mại lại thoang thoảng mùi thơm, mềm dẻo sướng miệng, béo mà không ngấy. Bên ngoài bọc một tầng bột gạo khiến hương vị càng thêm cao cấp, mùi thơm đậm đà tràn ngập trong khoang miệng, khiến cho người ta ăn rồi còn muốn ăn nữa.
Hai người ông Ôn và chú Tông càng thích thịt lợn hấp hơn, bị Tư lệnh Tiêu cười nhạo răng lợi của hai người bọn họ không được.
Ông Ôn sao có thể để ông ấy dễ dàng “Nói xấu” bản thân được, vì vậy vừa ăn đồ ngon vừa cãi nhau, cực kỳ náo nhiệt.
Ôn Như Quy thích ăn cá, cho nên trên bàn chắc chắn không thể thiếu món này.
Đồng Tuyết Lục chiên hai mặt thịt cá đến màu vàng ươm, sau đó rót vào một chén rượu nhỏ để bớt mùi tanh, rượu hòa quyện vào trong thịt cá, mùi thơm bốc lên theo khói bay ra.
Lập tức đổ nước suối mang từ trên núi về, đợi nước sôi lên, một nồi canh cá đã làm xong. Canh cá màu trắng sữa bốc mùi thơm, lại rải thêm hành lá băm nhỏ, mùi vị và màu sắc đều đầy đủ.
Ngày nghỉ trôi qua quá nhanh, tưởng tượng đến việc phải tách ra với cô, anh cũng không hào hứng nổi.
Có điều lúc này ngửi được mùi thơm đậm đà, khẩu vị anh lập tức bùng nổ, sau khi múc cho cô một bát xong thì tự múc một bát cho mình.
Nước suối ngọt lành, làm canh cá so với dùng nước máy làm canh cá càng ngon hơn, khiến cho người ta muốn ngừng mà không được.
Ông Ôn thấy Tư lệnh Tiêu một ngụm rượu rồi ăn một miếng ruột già lợn cực kỳ ngon miệng, bỗng nhiên ông ấy cũng nổi lên cơn thèm rượu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-603-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-linh-ba.html.]
“Tiểu Tông, rót cho tôi một ly rượu, hôm nay tâm trạng tốt, chúng ta cùng nhau uống một chén.”
Vân Chi
Nhưng chú Tông còn chưa kịp trả lời, chợt nghe Ôn Như Quy lên tiếng: “Chú Tông, đừng nghe lời ông nội, bác sĩ nói ông ấy không được uống rượu.”
Ông Ôn lập tức giận dữ đến râu cũng rung lên, cố gắng nói lý: “... Không phải một ly sao, chỉ nửa ly cũng được.”
Ôn Như Quy: “Ông nội, bác sĩ nói một ngụm cũng không được.”
Sắc mặt ông Ôn càng khó coi hơn, xị xuống giống như quả dưa già: “Cháu là đồ cháu bất hiếu!”
Đồng Tuyết Lục gắp cho ông ấy một đũa rau xanh nói: “Ông nội, Như Quy không cho ông uống là vì sức khỏe của ông, ông ăn nhiều rau xanh một chút.”
Ông Ôn trở mặt trong một giây, gắp rau xanh lên nói: “Vẫn là cháu dâu tốt với ông.”
Ôn Như Quy: “...”
Chú Tông: “...”
Tư lệnh Tiêu thấy Đồng Tuyết Lục gắp rau cho ông Ôn, vì thế dùng ánh mắt mong chờ nhìn cô.
Đồng Tuyết Lục đành phải vội vàng gắp cho ông ấy một đũa rau.
Ngụy Châu Châu không để ý đến mưa gió trên bàn, ăn lấy ăn để, ngon đến suýt nữa ăn luôn cả đầu lưỡi.
Đồng Gia Tín thấy cô bé ăn tròn hai bát, trong lòng đau đớn từng cơn.
Trong lòng thầm nghĩ quả nhiên độc thân là quyết định chính xác, nếu cưới được người vợ như Ngụy Châu Châu, chắc chắn sẽ ăn đến nghèo cậu luôn.
Sau khi cơm nước xong, Tiêu Miên Miên lôi kéo tay chị gái hỏi: “Chị, nếu tóc có chấy mà không trị khỏi, có thể c.h.ế.t người không?”
Đồng Tuyết Lục hoảng sợ, xem qua tóc của cô bé: “Sao vậy? Em lại bị lây chấy rồi à?”
Nhớ tới dáng vẻ có chấy của cô bé hơn hai năm trước, cô không nhịn được da gà trên cánh tay nổi lên một mảng.
Tiêu Miên Miên lắc đầu: “Nào có, em chỉ hỏi một chút, một người bạn học của chị Châu Châu có rất nhiều chấy.”
Đồng Tuyết Lục nghe vậy càng lo lắng hơn, kéo cô bé đến dưới đèn rẽ tóc của cô bé ra, cẩn thận kiểm tra một lượt, xác định không có chấy mới yên tâm.
“Nhiều chấy sẽ không c.h.ế.t người, nhưng da đầu sẽ rất ngứa, chấy sẽ hút m.á.u trên da đầu, cho nên một khi có chấy thì phải nhanh chóng trị liệu.”
Tiêu Miên Miên nghe thấy sẽ không c.h.ế.t người, môi nhỏ mím lại: “Em biết rồi, lát nữa em sẽ nói với chị Châu Châu.”
Đồng Tuyết Lục không chú ý đến nét mặt của cô bé: “Lát nữa còn phải bảo Châu Châu đừng tới gần bạn học kia, để tránh bị lây đó.”
“Biết rồi, chị.”