Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 602: Ly trà xanh thứ sáu trăm linh hai
Cập nhật lúc: 2024-11-10 19:49:12
Lượt xem: 107
Cúp điện thoại của Tô Việt Thâm, cô vừa quay đầu lại đã thấy Ôn Như Quy từ bên ngoài đi vào, trên tay bưng một bát canh sườn nấu với ngô.
“Em thử xem, xem hương bị có phải rất nhạt hay không?”
Đồng Tuyết Lục cười với anh, cầm lấy thìa múc một muỗng, hương vị vừa phải, độ ấm cũng vừa khéo.
Hai ngày này, bọn họ đều ở trong nhà, Ôn Như Quy tự mình nấu ăn cho cô, ngay cả rót ly nước anh cũng nhận thầu, còn tiếp tục như vậy nữa, cô sắp thành cá muối rồi.
Cô sẽ cảm thấy xấu hổ vì mình làm cá muối sao?
Tất nhiên là không rồi, cô còn rất hưởng thụ nữa.
“Hương vị rất ngon.” Đồng Tuyết Lục đưa thìa qua, hợp tình hợp lý nói: “Anh đút cho em đi.”
Đáy mắt Ôn Như Quy tràn đầy dịu dàng, ngồi xuống bên cạnh, múc một thìa đưa tới bên miệng cô.
Đồng Tuyết Lục ngậm thìa, nháy mắt với anh, hạ giọng nói: “Tối hôm nay, em muốn ở trên.”
Tay Ôn Như Quy run lên, suýt nữa đã làm đổ cả bát canh.
Hai tai anh hoàn toàn đỏ bừng, hầu kết gợi cảm trượt lên trượt xuống: “Ừ.”
...
Lúc này, ở trường học, hai người Tiêu Miên Miên và Ngụy Châu Châu đang trốn trong góc phòng, dáng vẻ cực kỳ lén lút.
Bỗng nhiên Ngụy Châu Châu lấy ra một cái bình thủy tinh nhỏ từ trong túi áo, đặt dưới ánh mặt trời rồi nói: “Miên Miên, em xem.”
Tiêu Miên Miên nhìn qua, thì trông thấy trong bình thủy tinh có bốn năm con sâu nhỏ bò tới bò lui: “Chị Châu Châu, đây là con chấy sao?”
Ngụy Châu Châu gật đầu: “Đúng vậy, chị bắt chúng nó ra từ trong tóc của Đại Vương chấy trong lớp bọn chị.”
Vẻ mặt Tiêu Miên Miên đầy sùng bái nhìn cô bé: ‘Chúng ta thật sự phải bỏ con chấy vào tóc người kia sao? Nếu như bị thầy giáo phát hiện, chắc chắn sẽ bị mắng đó.”
Ngụy Châu Châu vỗ ngực: “Đừng sợ, chị sẽ bảo vệ em!”
Tiêu Miên Miên lập tức yên tâm: “Được, vậy chúng ta đi thôi.”
Hai người trốn trong góc phòng há miệng chờ sung, đợi cả buổi, mới thấy một nữ sinh nhỏ khoảng mười mấy tuổi đi từ trong phòng học ra.
Cô ta vừa đi vừa hả hê nói: “Tôi nói cho các cậu biết, Tiêu Miên Miên kia rất dễ bắt nạt, tôi đẩy nó mà nó không dám nhìn tôi. Ngày mai tôi sẽ dẫn các cậu đến mắng nó.”
“Tinh Nhụy, cậu lợi hại thật.” Một nữ sinh nịnh nọt.
Sử Tinh Nhụy kiêu ngạo ưỡn n.g.ự.c giống như gà trống: “Vậy còn phải nói, sau này chỉ cần các cậu nghe lời tôi, tôi sẽ bảo vệ các cậu.”
Vừa mới dứt lời, hai người Ngụy Châu Chân và Tiêu Miên Miên lao tới từ trong góc phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-602-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-linh-hai.html.]
Ngụy Châu Châu xô ngã Sử Tinh Nhụy, đè cô ta dưới thân, sau đó liếc mắt nhìn Tiêu Miên Miên.
Mặc dù Tiêu Miên Miên rất căng thẳng, nhưng vẫn vội vàng mở cái lọ ra, đổ ngược lên đầu Sử Tinh Nhụy.
Chấy trong cái lọ nhảy vào trong tóc cô ta, lập tức không còn bóng dáng nữa.
Sử Tinh Nhụy tức giận vừa giãy giụa vừa lêu lên: “Ngụy Châu Châu, Tiêu Miên Miên, chúng mày buông ra!”
Ngụy Châu Châu véo một miếng thịt nhỏ trên người cô ta, dùng sức vặn lại: “Sử Tinh Nhụy, nếu cô còn dám bắt nạt Miên Miên, tôi sẽ đánh cô răng rơi đầy đất!”
Lúc Ngụy Châu Châu và Tiêu Miên Miên lao tới, hai nữ sinh đi cùng Sử Tinh Ngụy đã sợ tới mức quay đầu bỏ chạy rồi, cho nên không ai nhìn thấy Tiêu Miên Miên bỏ chấy vào trong tóc cô ta.
Sử Tinh Nhụy đau đến mức lớn tiếng hét chói tai, hoàn toàn không chú ý tới hành động của Tiên Miên Miên: “Ngụy Châu Châu bỏ ra, hu hu tôi sẽ mách mẹ tôi...”
Ngụy Châu Châu thấy Tiêu Miên Miên làm xong việc rồi, cũng không ham đánh, đứng lên nói: “Nếu cô dám đi mách thầy giáo, tôi cũng sẽ tố cáo với thầy giáo, nói cô bắt nạt Miên Miên!”
Nói xong, cô bé kéo Tiêu Miên Miên bỏ chạy.
Hai người Tiêu Miên Miên và Ngụy Châu Châu chạy thật xa mới dừng lại, hai người chạy trốn thở hồng hộc, nhưng tâm trạng rất vui vẻ.
Tiêu Miên Miên: “Chị Châu Châu, chị thật giỏi, nhưng mà cô ta thật sự sẽ không đi mách thầy giáo chứ?”
Ngụy Châu Châu khẳng định: “Cô ta không dám đâu. Phải rồi, em có cảm thấy Sử Tinh Nhụy rất quen mắt không, tóm lại chị cảm thấy đã từng gặp cô ta ở đâu đó, nhưng lại nghĩ không ra.”
“Em cũng cảm thấy như vậy.” Tiêu Miên Miên gật đầu lia lịa, đột nhiên a lên một tiếng: “Em nhớ rồi, cô ta giống người đàn ông bị Bánh Trung Thu cắn vào chân.”
Người đàn ông bị Bánh Trung Thu cắn vào chân—— Sử Tu Năng.
Nhưng mà, hai người Ngụy Châu Châu và Tiêu Miên Miên lại không biết tên ông ta.
Có điều Tiêu Miên Miên vừa nói như vậy, Ngụy Châu Châu cũng đã nhớ ra: “Đúng đúng, vẻ ngoài của Sử Tinh Nhụy và người đàn ông kia rất giống nhau, chỉ là chị cảm thấy hình như ánh mắt của cô ta còn có chút giống anh rể em.”
Lông mày Tiêu Miên Miên nhíu lại: “Sao lại có thể chứ, anh rể nhà em đẹp mắt như vậy, Sử Tinh Nhuỵ cô ta rất xấu.”
Sử Tinh Nhụy từng bắt nạt cô bé, là một người rất xấu xí, sao có thể sánh được với anh rể chứ?
Ngụy Châu Châu suy nghĩ một chút cũng gật đầu: “Em nói đúng, vẻ ngoài của Sử Tinh Nhụy rất xấu, chúng ta về nhà ăn cơm đi.”
Vân Chi
Tiêu Miên Miên gật đầu: “Vâng, hôm nay chị em xuống bếp, hay là chị đến nhà em ăn cơm đi?”
“Được.”
Vì thế, hai chị em nắm tay nhau, vui vẻ cùng nhau về nhà.
Sử Tinh Nhụy đứng dậy, phát hiện da tay bị mài rách.
Khóc “Oà” một tiếng lớn hơn...