Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 600: Ly trà xanh thứ sáu trăm

Cập nhật lúc: 2024-11-10 12:47:14
Lượt xem: 100

Đi vào trong nhà, cô nhìn quanh một chút rồi nói: “Gia Tín đâu, sao lại không thấy người?”

Đầu tiên, Tiêu Gia Minh liếc mắt nhìn Tiêu Miên Miên, phát hiện cô bé không có ý trả lời, lúc này mới hắng giọng nói: “Gia Tín và ông nội đi bộ đội, em ấy nói sau này lớn lên muốn làm Tư lệnh như ông nội.”

Làm Tư lệnh?

Có nghĩa là định tham gia quân ngũ.

Đồng Tuyết Lục giật mình một cái, chiều hướng phát triển này đã khác so với trong sách.

“Bình thường không phải em ấy thích vẽ tranh à? Sao đột nhiên lại muốn làm lính?”

Tiêu Gia Minh: “Em ấy nói nếu chúng ta không nhập ngũ, ông nội sẽ không có ai nối nghiệp, cho nên buổi sáng đã đến bộ đội với ông nội.”

Tư lệnh Tiêu đối xử với mấy cháu trai cháu gái cực kỳ tốt, cái tốt đẹp này càng thể hiện ở việc không chỉ tay năm ngón với cuộc đời bọn họ, ép buộc bọn họ lựa chọn đi theo ý muốn của bản thân.

Ví dụ như cô không muốn đi bộ đội, đăng ký thi Tiếng Anh nhưng lại từ chối đến Bộ ngoại giao, ông ấy chưa từng trách móc cô không biết chừng mực.

Có điều ông ấy cũng từng thở dài, dáng vẻ rất luyến tiếc, vì mấy đứa trẻ trong nhà không có ai vào quân đội.

Nếu sau này Đồng Gia Tín muốn làm lính, cũng là một chuyện tốt.

Đồng Tuyết Lục suy nghĩ một lát, cũng không lên tiếng nữa.

Hai người ngồi một chút rồi lập tức đến cục Dân chính.

Gió thu thổi qua, ánh nắng chiều ấm áp chiếu lên người.

Đồng Tuyết Lục ngồi trên yên sau xe đạp, tay ôm eo Ôn Như Quy, thoải mái híp mắt lại: “Buổi sáng anh tỉnh dậy lúc nào vậy?”

Ôn Như Quy hơi nghiêng mặt, sườn mặt đẹp như nhân vật trong truyện tranh: “Bảy giờ hơn.”

Bình thường, sáu giờ hơn anh đã tỉnh dậy, tối hôm qua buông thả, nên sáng hôm nay mới dậy muộn.

Đồng Tuyết Lục khẽ nhéo vòng eo gầy nhưng có lực của anh: “Eo của anh có khỏe không?”

Vài năm trước, eo của anh từng bị thương, nếu thức đêm quá độ, thỉnh thoảng sẽ nhức mỏi.

Ôn Như Quy bị cô nhéo một cái, đầu xe thiếu chút nữa chệch đường, anh nhịn cơn run rẩy, nói: “Eo của anh rất tốt, em yên tâm.”

Eo của đàn ông rất quan trọng, không được cũng phải nói được!

Đồng Tuyết Lục giật mình, sau đó mới phản ứng lại, suýt nữa đã cười ra tiếng: “Anh yêu giỏi như vậy, em thực sự rất yên tâm.”

Bàn tay nắm tay lái xe đạp của Ôn Như Quy siết chặt, gân xanh trên mu bàn tay đều lộ ra.

Nếu không phải lo lắng thân thể cô không chịu nổi, anh thật sự rất muốn quay về ngay bây giờ.

Đồng Tuyết Lục ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua vành tai đỏ bừng của anh, ý cười trên khóe miệng càng đậm hơn.

Vân Chi

Đi vào cục Dân chính, bởi vì không phải ngày nghỉ lễ, người đến nhận giấy chứng nhận không nhiều lắm, bọn họ chỉ xếp hàng một lát đã đến lượt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-600-ly-tra-xanh-thu-sau-tram.html.]

Chưa đầy nửa tiếng, hai người đã cầm theo giấy chứng nhận đỏ tươi đi ra từ Cục Dân chính.

Đồng Tuyết Lục nhìn giấy chứng nhận kết hôn, bỗng nhiên thở dài một hơi: “Từ hôm nay trở đi, em đã là con gái đã có chồng rồi.”

Con gái đã có chồng?

Ôn Như Quy nghe thấy tổ hợp từ kỳ quái như thế thì hơi giật mình, nhìn cô hỏi: “Đã có chồng không tốt sao? Em không thích à?”

Đồng Tuyết Lục chu môi: “Chỉ là cảm thấy kết hôn quá sớm.”

Năm nay, cô mới hai mươi mốt tuổi, nếu là trước khi xuyên sách, còn có thể dạo chơi nhiều năm nữa.

Ôn Như Quy im lặng một lát, rồi cất giọng trầm thấp nói: “Thân thể của anh đều cho em rồi, em không thể bội tình bạc nghĩa.”

“...”

Lần này đến lượt Đồng Tuyết Lục giật mình, lập tức không nhịn được bật cười thành tiếng: “Sở trưởng Ôn đẹp trai có thể thay cơm như vậy, sao em nỡ bội tình bạc nghĩa chứ?”

“...”

Sau đó, sở trưởng Ôn đỏ mặt.

...

Khu tập thể Tổng cục hậu cần.

Phương Tĩnh Viện bị Tiêu Thừa Bình chặn đường, mặt cô ấy đỏ bừng nói: “Tiêu Thừa Bình, anh muốn làm gì? Tôi phải về trường học đây, anh đừng cản đường.”

Đôi mắt nhỏ của Tiêu Thừa Bình nhìn cô ấy: “Tĩnh Viện, ngày hôm qua chúng ta vừa làm gì, em sẽ không quên chứ?”

Mặt Phương Tĩnh Viện càng đỏ hơn, ánh mắt nhìn trời nhìn đất chỉ không nhìn anh ta: “Anh đừng nói bậy, ngày hôm qua tôi đến tham dự đám cưới của Tuyết Lục, chúng ta có thể làm gì chứ, anh bớt bôi nhọ thanh danh của tôi đi.”

Tiêu Thừa Bình bước lên hai bước, ép cô ấy đến một góc, một tay chống lên vách tường: “Phải không? Xem ra trí nhớ của em không tốt lắm, vậy anh sẽ tốt bụng nhắc nhở em một chút.”

“Ngày hôm qua, em uống say. Trên đường anh đưa em về nhà, đột nhiên em làm ầm lên nói rất nóng, sau đó bắt đầu say mèm, anh dìu em, sau đó bị em đè lên vách tường hôn, bây giờ nghĩ ra chưa?”

Phương Tĩnh Viện: “...”

Thật ra, chuyện vụn vặt như uống say này không phải mỗi người đều có thể may mắn như vậy.

Ngày hôm qua, cô ấy uống say, nhưng tất cả những gì nên nhớ, đều nhớ rõ từng chi tiết, kể cả chuyện ngày hôm qua cô ấy cậy mạnh bắt nạt, đè Tiêu Thừa Bình lên vách tường mà gặm môi anh ta.

“Nghĩ ra chưa?”

Tiêu Thừa Bình thấy cô ấy không lên tiếng, lại bước lên trước một bước, hạ quyết tâm phải xác định quan hệ của hai người.

Phương Tĩnh Viện bị ép vào một góc, đã không thể lùi lại được nữa, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, miệng cọp gan thỏ nhìn anh ta: “Nhớ ra rồi thì sao? Không nhớ ra thì thế nào?”

“Nhớ ra rồi, chẳng lẽ em không nên cho anh một lời giải thích sao?”

Phương Tĩnh Viện cắn môi: “Ngày hôm qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn.”

Tiêu Thừa Bình chỉ vào môi mình nói: “Ngoài ý muốn, em xem cái miệng rách da của anh có giống ngoài ý muốn không?”

Loading...