Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 596: Ly trà xanh thứ năm trăm chín mươi sáu
Cập nhật lúc: 2024-11-10 19:43:44
Lượt xem: 68
Mời rượu xong hết một vòng, Ôn Như Quy bị chuốc say, sau đó được các anh em dìu về phòng cưới.
Đồng Tuyết Lục đi theo, bưng một chậu nước vào rửa mặt cho anh.
Chu Diễm bước ra khỏi phòng cưới, mặt đầy nghi ngờ nói: “Cậu nói xem Như Quy say thật không? Hình như tửu lượng của cậu ấy khá hơn trước kia nhiều rồi.”
Hoàng Khải Dân nói: “Chắc là say thật, mùi rượu trên người cậu ấy nặng lắm.”
Chu Diễm: “Vậy tối nay còn làm được chuyện kia không?”
Hoàng Khải Dân cười hê hê: “Chắc chắn rồi.”
Chờ hai người đi xa, Đồng Tuyết Lục mới đóng cửa lại, vừa quay người đã bị Ôn Như Quy ôm trọn vào lòng.
Trong đôi mắt Ôn Như Quy ánh hơi nước, giọng nói khàn khàn hơn bình thường mấy phần: “Cuối cùng anh cũng cưới được em về nhà.”
Anh đã đợi ngày này ba năm rồi.
Màn giường và bộ chăn gối cùng màu đỏ khiến cho sắc mặt Đồng Tuyết Lục càng đỏ hơn, như đóa hoa đầu tiên nở rộ trong ngày đầu xuân, vừa xinh đẹp vừa non nớt.
Yết hầu Ôn Như Quy chuyển động mấy cái, không kìm được mà tiến tới nhẹ nhàng mút lấy cánh môi cô.
Sau một hồi triền miên, hơi thở hai người đều hỗn loạn.
Hai tay Đồng Tuyết Lục ôm lấy cổ anh, chóp mũi chạm chóp mũi: “Còn nhớ lời hứa khi trước anh đã đồng ý với em không?”
Ôn Như Quy chỉ cảm thấy m.á.u nóng toàn thân đều dồn hết lên trên mặt, cực kỳ ấm áp: “Gì cơ?”
Đồng Tuyết Lục hơi kéo giãn khoảng cách giữa hai người, chớp chớp đôi mắt hạnh long lanh, nói: “Chính là vào cái hôm mà anh thăng chức lên làm viện tưởng đó, không phải anh nói có thể để em muốn làm gì thì làm hay sao? Dù ở dưới người cầu xin tha thứ anh cũng đồng ý, lời này có còn tính không?”
Vân Chi
Ôn Như Quy: “...”
Mặt, cổ và tai anh lại đỏ bừng một lần nữa, còn đỏ hơn cả gương mặt thoa phấn của Đồng Tuyết Lục.
Đồng Tuyết Lục thấy anh không lên tiếng, dùng ngón trỏ chọc chọc khuôn n.g.ự.c chắc nịch của anh: “Sao thế? Muốn trốn nợ à?”
Tim Ôn Như Quy đập như sấm, giơ tay bắt lấy ngón tay cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Không quỵt nợ.”
Bên ngoài tiếng hò hét ầm ĩ, tiếng cười tiếng nói chuyện hòa thành một mảnh, trong phòng lại yên tĩnh tựa như toàn bộ thế giới chỉ còn có mỗi hai người bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-596-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-chin-muoi-sau.html.]
Cửa sổ đóng kín, trong phòng không bật đèn, ánh sáng có chút mờ ảo, khiến bầu không khí sinh ra vài phần kiều diễm và ái muội.
Đồng Tuyết Lục tiến tới, hôn một cái lên yết hầu đang chuyển động ở cổ anh: “Được, vậy tối nay chúng ta...”
Hương vị ngọt ngào trên người cô lập tức xông vào cánh mũi, trái tim Ôn Như Quy đập nhanh không thể khống chế được.
Ngay khi anh không khống chế được ôm chặt lấy cô thì bên ngoài vang lên giọng nói của Tiêu Miên Miên: “Chị ơi, anh rể ơi, ông nội gọi hai người ra ngoài.”
Ôn Như Quy: “...”
Đột nhiên anh nghĩ tới khi anh và Đồng Tuyết Lục mới bắt đầu xác định quan hệ, mỗi lần hai người chuẩn bị hôn đều bị Miên Miên cắt ngang.
Tối nay, anh phải tiễn vị đại vương chuyên phá hoại Tiêu Miên Miên này đi mới được!
Bởi vì khách vẫn chưa về, bọn họ không thể trốn mãi trong phòng được.
Bởi vì Ôn Như Quy “say” cho nên đến chạng vạng tối mới tỉnh lại để tham gia tiệc cưới.
Buổi tối Ôn Như Quy lại uống rượu, ông Ôn có lòng tốt giải vây cho anh. Nhưng mà tư lệnh Tiêu lại không thể bỏ qua cho anh dễ dàng như vậy, vì thế đã rót một ly rượu trắng thật.
Mặc dù hai năm nay tửu lượng của Ôn Như Quy có tăng lên, nhưng mà cũng chỉ là tương đối mà thôi. Một ly vừa xuống bụng, mặt của anh lập tức đỏ ửng.
Cuối cùng không biết ông Ôn nói gì với tư lệnh Tiêu, cuối cùng cũng mới khiến ông ấy đồng ý bỏ qua cho Ôn Như Quy.
Màn đêm buống xuống.
Ôn Như Quy muốn đỡ ông nội về phòng nghỉ ngơi, lại bị ông Ôn đuổi đi: “Hôm nay là ngày gì mà cháu còn chạy tới chỗ ông hả? Mau về đi.”
Đêm xuân đáng giá nghìn vàng, vào lúc này rồi còn thể hiện chữ hiếu gì chứ?
Ôn Như Quy đối mặt với ánh mắt của ông nội, vành tai đỏ bừng: “Vậy ông nội nghỉ ngơi cho khỏe, cháu về đây.”
Ông Ôn xua tay: “Mau đi đi, ông có Tiểu Tông chăm sóc rồi, không cần cháu lo lắng đâu.”
Bởi vì hôm nay là ngày vui, ông cụ Ôn cũng uống thêm hai ly, đến tối thì không quá thoải mái, cho nên lúc này Ôn Như Quy mới lo lắng cho ông.
Chú Tông đứng bên cạnh nói: “Cháu yên tâm đi, tối nay chú sẽ ngủ lại phòng này để trông chừng tư lệnh.”
Ôn Như Quy nghe vậy thì mới xoay người rời đi.