Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 595: Ly trà xanh thứ năm trăm chín mươi lăm

Cập nhật lúc: 2024-11-10 19:43:25
Lượt xem: 140

 

Bước vào phòng khách nhà họ Ôn, hai người Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy lại lần nữa quỳ xuống dập đầu kính trà.

Không giống với tư lệnh Tiêu mang cõi lòng chua xót, từ sáng sớm miệng ông Ôn đã không khép lại được rồi.

“Tốt tốt, sau này hai đứa phải sống thật tốt đó nhé, đứng cả lên đi.”

Ông Ôn nhận lấy trà của hai người uống một hớp, sau đó lấy ra một bao lì xì đã chuẩn bị từ trước.

Bao lì xì rất dày, nhìn cái thôi đã biết ông Ôn chịu chi thế nào rồi.

Bọn họ không tới nhà hàng bày tiệc rượu, tiệc rượu chỉ tổ chức ở trong sân hai nhà Ôn Tiêu. Sân khá lớn, hoàn toàn chứa đủ.

Hôm nay khách tới ngoại trừ bạn bè thân thích hai nhà Ôn Tiêu, còn có chiến hữu của ông Ôn và tư lệnh Tiêu. Những người này đều không phải người bình thường, quân hàm trên vai một người thôi cũng khiến người ta không dám thở mạnh rồi.

Viện trưởng Trang và ân sư của Ôn Như Quy là Tiêu Bác Thiệm cũng tới.

Sau khi Tiêu Bác Thiệm được thăng chức từ viện trưởng lên chủ tịch hiệp hội khoa học ở viện Cơ học, còn kiêm cả chức viện trưởng thứ năm của viện nghiên cứu bộ Quốc phòng, cùng với chức vị phó bộ trưởng bộ Thất Cơ.

Mười năm qua, Tiêu bác Thiệm đã cống hiến to lớn cho sự nghiệp chế tạo tên lửa đạn đạo và hàng không cho quốc gia. Vốn dĩ quốc gia muốn để ông kiêm nhiệm nhiều chức vụ hơn nữa, nhưng Tiêu Bác Thiệm lại từ chối.

Ông nói mình chỉ là một nhân viên khoa học kỹ thuật, nhiệm vụ của ông là nghiên cứu ra những loại vũ khí đạn đạo tân tiến hơn nữa cho quốc gia. Cũng vì phẩm đức cao thượng này của ông lại càng khiến mọi người tôn kính và sùng bái ông hơn.

Mấy người bạn cùng phòng của Đồng Tuyết Lục nhìn quanh đi quẩn lại xung quanh toàn mấy nhân vật lớn, vừa kính sợ lại vừa cảm thán.

Vân Chi

“Trước kia còn tưởng gia thế Tiền Thái Hân rất ghê gớm. Bây giờ xem ra là do Tuyết Lục khiêm tốn quá thôi.” Tạ Hiểu Yến thở dài nói.

Hai người Lâm Lan Quyên và Điền Phượng Chi gật đầu thật mạnh.

Ở trọ cùng nhau ba năm, rất ít khi các cô nghe thấy Đồng Tuyết Lục nhắc tới tình hình trong nhà, các cô chỉ biết tư lệnh Tiêu là ông nội cô lúc mới nhập học.

Chỉ là cách cư xử của cô rất bình dị gần gũi, không có chút dáng vẻ diễu võ dương oai nào, dần dần các cô cũng không để ý đến.

Không ngờ cô lại quá khiêm tốn như vậy, thân thế bối cảnh thế này chưa thể nói đã bỏ rơi Tiền Thái Hân một con phố, nhưng chắc cũng phải nửa con phố.

Có điều mấy tháng sau đó hình như Tiền Thái Hân bị người nhà dạy dỗ, đã cụp đuôi làm người rồi.

Bình thường Tưởng Bạch Hủy nói rất nhiều, cũng rất thích giao thiệp, nhưng lúc này lại im lặng như miệng bị khâu, suốt bữa tiệc không hề lên tiếng.

Tạ Hiểu Yến lấy củi chỏ đụng cô ta một cái: “Cậu sao thế? Không phải bị những nhân vật lớn ở đây dọa sợ đó chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-595-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-chin-muoi-lam.html.]

Tưởng Bạch Hủy lấy lại tinh thần, xấu hổ cười một tiếng: “Không có gì, tôi chỉ đang nghĩ tới vài chuyện trong nhà thôi. Nhưng mà đúng là có nhiều nhân vật lớn thật đấy, lát nữa chúng ta đừng nói linh tinh.”

Tạ Hiểu Yến cười nói: “Cậu yên tâm, chắc chắn bọn tôi sẽ giả vờ làm tiểu thư khuê các đoan trang, cười không lộ răng.”

Mấy người khác nghe thấy vậy thì cười ồ lên.

Tưởng Bạch Hủy cũng cười theo, chỉ là nụ cười không chạm đáy mắt.

Cô ta là người đầu tiên trong ký túc xá tới tứ hợp viện nhà Đồng Tuyết Lục, cũng là người đầu tiên biết chồng sắp cưới của cô là nhân viên nghiên cứu khoa học. Chỉ là cho tới bây giờ cô ta vẫn không biết thân thích của nhà họ Tiêu và nhà họ Ôn đều là nhân vật lớn như vậy.

So với bọn họ, nhà họ Tưởng thật sự không là gì cả.

Cha mẹ cô ta cũng làm việc ở đơn vị nhà nước, nhưng chẳng qua chỉ là cán bộ bình thường thôi, sống nơm nớp run rẩy cả đời. Nếu so với nhà bình thường mười năm đó nhà bọn họ cũng coi như không tệ, nhưng bây giờ vừa so sánh với hai nhà Ôn Tiêu thì đúng là cực kỳ kém cỏi.

Loại đối lập này khiến trong lòng cô ta có chút hụt hẫng.

Nhưng mà cô ta nhanh chóng lắc đầu, ném chút hụt hẫng ấy ra ngoài.

Thôi Nhu Nhu ở bên cạnh nhìn cô ta một cái, khóe miệng hơi nhếch lên, không biết đang suy nghĩ điều gì.

***

Khách tới tham gia hôn lễ rất nhiều. Sau khi tiệc rượu bắt đầu, Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy bắt đầu mời rượu mọi người.

Thân thích bạn bè của nhà họ Ôn rối rít khen cô dâu Đồng Tuyết Lục xinh đẹp, Ôn Như Quy có phúc, chúc phúc bọn họ sớm sinh quý tử.

Thân thích bên nhà họ Tiêu thì dặn dò Ôn Như Quy phải đối xử với Đồng Tuyết Lục thật tốt, mấy người anh họ của Đồng Tuyết Lục thì “Cùng chung mối thù” với tư lệnh Tiêu.

“Em rể, hôm nay là ngày vui của em, bọn anh sẽ không nói lời không vui. Nhưng Tuyết Lục là em gái của bọn anh, nếu như em mà dám bắt nạt con bé, anh em bọn anh sẽ không bỏ qua cho em đâu!”

Ôn Như Quy nâng ly cụng ly với từng người trong bọn họ: “Các anh họ cứ yên tâm, các anh sẽ không có cơ hội ấy đâu.”

Nói rồi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Đồng Tuyết Lục vội vàng khuyên nhủ: “Đừng uống nhiều thế, cẩn thận say.”

Thật ra thì cô biết thứ đựng bên trong không phải rượu, nhưng đã diễn thì phải diễn cho trót, nếu không có thể mấy người anh họ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Ôn Như Quy.

Có người nghe thấy lời Đồng Tuyết Lục nói, thì cười ha ha: “Đúng vậy, nếu như uống say, thì tối nay không thể động phòng rồi.”

Đồng Tuyết Lục cúi đầu giả vờ xấu hổ.

Mọi người thấy cô dâu xấu hổ, càng cười lớn hơn.

Loading...