Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 593: Ly trà xanh thứ năm trăm chín mươi ba
Cập nhật lúc: 2024-11-10 19:42:51
Lượt xem: 78
Thật ra người cô nhìn thấy không phải đồng nghiệp cũ, cô nghi ngờ hai bóng lưng kia là Trình Tú Vân và Sử Tu Năng.
Nhìn hướng kia hẳn là hai người đó chuẩn bị ngồi tàu hỏa xuôi nam.
Khoảng thời gian này cô vẫn luôn theo dõi sát sao hai người Trình Tú Vân. Hình như bọn họ vẫn chưa buông bỏ ý định làm ăn, còn bán hết cả nhà cửa, hiện giờ đang ở nhà thuê.
Ngón tay Ôn Như Quy nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay mịn màng của cô, hỏi: “Buổi sáng đã ăn gì chưa? Có đói bụng không?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Ăn rồi, anh thì sao?”
Ôn Như Quy dừng một chút, lắc đầu: “Chưa ăn.”
“Tại sao?”
Ôn Như Quy còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy Chu Diễm ngồi ở ghế phó lái cười nói: “Chắc chắn là Như Quy căng thẳng quá nên ăn không vô.”
Ôn Như Quy: “...”
Chu Diễm quay đầu lại, ánh mắt rơi trên bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, chớp chớp mắt cười nói: “Nói ra thì hai người các cậu cũng thú vị đấy nhỉ. Đồng chí Đồng thì bình tĩnh như vậy, trái lại Như Quy thì căng thẳng tới mức ăn không ngon ngủ không yên. Nếu ai không biết có khi còn tưởng Như Quy mới là cô dâu đó.”
Ôn Như Quy: “...”
Lái xe là Phác Kiến Nghĩa, nghe vậy cũng không cho mặt mũi, phá lên cười ha ha.
Ôn Như Quy liếc hai người bọn họ một cái, giọng nói trầm xuống: “Kẻ tám lạng cười người nửa cân. Lúc Chu Diễm kết hôn cũng căng thẳng tới mức ba ngày không đi vệ sinh, sau đó còn phải tới bệnh viện, cậu đã quên chuyện này rồi hay sao?”
Khóe miệng Chu Diễm co quắp dữ dội: “...” Cái miệng này độc ác quá.
“Phụt ha ha...”
Đồng Tuyết Lục không nhịn được bật cười, mặt Chu Diễm thì đỏ như gan heo.
Thấy Ôn Như Quy phản bác không khách sáo chút nào, Phác Kiến Nghĩa nuốt một ngụm nước miếng: “Chu Diễm, cậu như vậy là không đúng rồi, bản thân không có tiền đồ như vậy còn dám cười người ta!”
Chu Diễm lại bị bổ thêm một nhát nữa vào ngực: “...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-593-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-chin-muoi-ba.html.]
Phác Kiến Nghĩa đang tưởng rằng chiêu mất bò mới lo làm chuồng của mình có ích, thì một giây sau đã nghe thấy Ôn Như Quy độc miệng nói: “Lần trước lúc cậu đi gặp thầy giáo tôi, nghe nói cậu cũng căng thẳng tới nỗi thả liên ba quả rắm vang dội. Hình như cậu cũng không có tiền đồ lắm.”
Phác Kiến Nghĩa: “... ...”
“Ha ha ha.,..” Đồng Tuyết Lục cười tới nỗi nước mắt sắp ứa ra, đám người này đúng là có độc mà.
Chu Diễm nghe thấy Phác Kiến Nghĩa còn mất thể diện hơn mình, lập tức cảm thấy mình không mất thể diện lắm, cũng cười ha hả.
Tiếng cười rộn vang cả đường.
Ôn Như Quy nhìn gương mặt tươi cười có má lúm đồng tiền như hoa của cô, khóe miệng cũng nhếch lên theo.
Để vợ mình vui vẻ, quả nhiên biện pháp hữu hiệu nhất chính là xọc mấy anh em vài nhát.
Xem ra sau này phải xọc thêm nhiều nhát nữa.
**
Lúc này, ở trạm xe lửa.
Khóe miệng Sử Tu Năng hơi nhếch lên, nhìn Trình Tú Vân, cười nhạo: “Chiếc xe hoa vừa rồi là của con trai bà có phải không? Vậy mà bà còn dám nói Ôn Như Quy vẫn nhớ tới người mẹ là bà, ai ngờ căn bản cậu ta lười để ý đến bà, ngay cả tấm thiệp mời cũng chẳng gửi tới!”
Chân mày Trình Tú Vân nhíu chặt lại, liếc ông ta một cái: “Không mở miệng không ai bảo ông câm đâu.”
Nếu là trước kia, chắc chắn Trình Tú Vân sẽ không dùng giọng điệu này nói chuyện với ông ta.
Nhất là vào khoảng thời gian mà hai người vụng trộm. Tính tình bà ta dịu dàng như nước, sau đó gả đến nhà họ Sử được hai mươi mấy năm, bà ta cũng là một cô con dâu đoan trang lễ độ của nhà họ Sử. Nhưng mà bắt đầu từ hai năm nay, bọn họ cãi vã không ngừng, giữa vợ chồng đã sớm không còn tình cảm gì nữa.
Nhất là lần trước khi hai người trở về sau khi bị nhà họ Tiêu đánh cho một trận, tính tình Sử Tu Năng lại càng nóng nảy hơn, động một chút là lấy bà ta ra làm nơi trút giận.
Vân Chi
Ban đầu bà ta còn có thể chịu đựng được, nhưng mà gần đây tính tình của bà ta cũng càng ngày càng nóng nảy hơn, nhìn cái gì cũng không thuận mắt.
Khi Sử Tu Năng còn trẻ đúng là một anh chàng đẹp trai. Nhưng mà đây giờ tóc đã trọc hết rồi, bụng còn lớn hơn cả phụ nữ mang thai năm tháng, rượu chè be bét, nhìn thôi đã khiến người ta mất hết khẩu vị rồi.
Cộng thêm hai người không có tình cảm gì, cho nên vào lúc này khi nghe thấy ông ta giễu cợt mình, bà ta không nhịn được đã đáp trả.
Ánh mắt Sử Tu Năng trợn trừng: “Bà nói gì cơ?”
Trình Tú Vân không lên tiếng nữa, cau mày nhìn về phương xa, dường như muốn nhìn xem lúc nào thì xe lửa đến trạm.