Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 591: Ly trà xanh thứ năm trăm chín mươi mốt

Cập nhật lúc: 2024-11-10 19:42:04
Lượt xem: 77

Đám anh em bên ngoài thấy vậy thì ồn ào ầm ĩ, có người còn huýt sáo.

“Hít đất hơn sáu mươi cái mà còn có thể bế cô dâu, Như Quy được quá ta.”

“Lần này hẳn là tư lệnh Tiêu yên tâm giao cháu gái cho Như Quy rồi nhỉ?”

“Bình thường nhìn nhã nhặn lịch sự, không ngờ sức lực lại lớn như thế.”

Đám chị em gái trong phòng cũng ồn ào thán phục.

Ôn Như Quy còn trẻ đã làm viện trưởng viện Cơ học, tiền đồ xán lạn không nói, vẻ ngoài còn đẹp trai thế kia, Đồng Tuyết Lục nói gì còn nghe nấy.

Đúng là cùng là người mà không cùng số mệnh.

Đồng Tuyết Lục hạnh phúc quá.

Mấy anh em thì hâm mộ Ôn Như Quy cưới được cô vợ lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, đồng thời còn là sinh viên tốt nghiệp đại học tài giỏi. Cưới được cô vợ như vậy chính là mơ ước của cánh mày râu.

Hai người nam tuấn nữ tú, trong lúc nhất thời khiến mọi người không biết nên hâm mộ Ôn Như Quy hay hâm mộ Đồng Tuyết Lục nữa.

Ôn Như Quy bế Đồng Tuyết Lục ra khỏi khuê phòng, ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu lên khuôn mặt cô. Trên mặt cô thoa một lớp phấn mỏng, cánh môi tô son đỏ, càng lộ ra vẻ xinh đẹp và quyễn rũ.

Đồng Tuyết Lục chú ý tới yết hầu anh khẽ lăn nhẹ, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua n.g.ự.c anh, như vô tình, lại như cố ý. Nốt ruồi son bên dưới đôi mắt hạnh vô cùng xinh đẹp, dáng vẻ khi nhìn anh giống như con hồ ly bé nhỏ muốn hút linh hồn người khác.

Thịch thịch thịch!

Trái tim Ôn Như Quy đập điên cuồng, cảm giác một giây sau sẽ vọt ra khỏi cổ họng.

Từ khuê phòng đến phòng khách chỉ có một đoạn đường không xa, nhưng anh lại cảm thấy rất xa, hận không thể khiến trời tối ngay bây giờ.

Tư lệnh Tiêu thấy Ôn Như Quy bế Đồng Tuyết Lục đi tới, trái tim như bị ngâm trong giấm chua vậy.

Ôn Như Quy đặt Đồng Tuyết Lục xuống, hai người dập đầu dâng trà cho tư lệnh Tiêu: “Cháu mời ông nội uống trà.”

Tư lệnh Tiêu nhận lấy trà trong tay Đồng Tuyết Lục trước, giọng có chút nghẹn ngào: “Đứa trẻ ngoan, cháu sẽ mãi mãi là một phần của gia đình này, bình thường nhớ về nhà thăm ông nội nhiều chút nhé.”

Mọi người: “...’

Chẳng qua Đồng Tuyết Lục chỉ gả sang cách vách thôi mà, có lấy chồng hay không thật sự không có gì khác nhau. Ngẩng mặt không thấy cúi đầu thấy, tư lệnh Tiêu, ngài đâu cần phải xúc động đến mức ấy?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-591-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-chin-muoi-mot.html.]

Đồng Tuyết Lục cười đáp vâng.

Uống trà của cháu gái xong, ánh mắt tư lệnh Tiêu sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào Ôn Như Quy, rất lâu sau vẫn không động đậy.

Bộ dáng này của ông khiến Đồng Tuyết Lục không khỏi nhớ tới mẹ chồng trong cố ý gây khó dễ cho cô con dâu mới vào cửa truyện trạch đấu. Suýt chút nữa cô đã bật cười.

Chủ hôn nhanh chóng chạy qua hòa giảng: “Tư lệnh Tiêu, ngài xem giờ lành sắp qua rồi, mau uống ly trà của cháu rể, chúc hai người bọn họ hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn, sớm sinh quý tử đi chứ.”

Vân Chi

Trong lòng tư lệnh Tiêu chua xót thì cứ chua xót, nhưng mà vẫn hy vọng cháu gái có một cuộc hôn nhân mỹ mãn, vì thế ông nhận lấy ly trà trong tay Ôn Như Quy, uống một hớp rồi nói: “Phải đối xử với Tuyết Lục thật tốt. Nếu như cậu dám đối xử với con bé không tốt, ông đây...”

Câu tiếp theo không may mắn lắm, lời đến bên miệng rồi ông lại nuốt ngược vào trong.

Ôn Như Quy gật đầu thật mạnh: “Ông nội yên tâm, cháu sẽ đối xử tốt với Tuyết Lục, quý trọng cô ấy hơn cả sinh mạng của mình.”

Những người phụ nữ ở bên ngoài phòng khách nghe thấy vậy, có hâm mộ, có cảm động đỏ mắt, ai tức giận thì quay đầu trừng mắt nhìn chồng mình.

Trong lòng Đồng Tuyết Lục như được rót mật, ngọt ngào vô tận.

Tư lệnh Tiêu cũng coi như hài lòng với câu trả lời này của anh, đưa ra hai bao lì xì thật dày: “Ông giao Tuyết Lục cho cháu, sau này hai đứa phải sống thật hạnh phúc đó.”

Ôn Như Quy nắm tay Đồng Tuyết Lục, lại lần nữa gật đầu thật mạnh: “Chúng cháu sẽ như vậy, xin ông nội hãy yên tâm.”

Tiêu Gia Minh vẫn luôn yên lặng, đột nhiên ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt kiên định nhìn về phía Ôn Như Quy: “Anh rể, em tin anh nhất định sẽ đối xử tốt với chị em đúng không?”

Năm nay Tiêu Gia Minh đã mười bốn tuổi, chiều cao bắt đầu vọt lên không ít. Lúc này cậu thiếu niên cao ráo như cây trúc, dùng giọng điệu và thái độ kia để nói chuyện, khiến mọi người không thể nào coi cậu như đứa trẻ con được.

Ôn Như Quy nhìn thẳng vào mắt cậu: “Đúng vậy, anh nhất định sẽ chăm sóc chị em thật tốt.”

Giống như đang ước định giữa đàn ông với đàn ông, cảnh tượng này khiến người ta sinh ra cảm động vô hình.

Đúng lúc ấy, Đồng Gia Tín gãi đầu nói: “Anh hai, em đã nói giọng anh biến thành giọng vịt đực rồi anh còn không tin, đúng là khó nghe muốn chết.”

Tiêu Gia Minh đỏ mặt, hung ác trừng mắt nhìn cậu ta: “...” Đúng là toàn nói những lời không nên nói!

Đồng Gia Tín rụt cổ lại, bị dọa sợ nên cũng không dám mở miệng nữa.

“Ha ha ha...”

Mọi người cười to, bầu không khí cảm động thoáng chốc tan thành mây khói.

Khóe miệng Đồng Tuyết Lục cong lên.

Loading...