Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 590: Ly trà xanh thứ năm trăm chín mươi
Cập nhật lúc: 2024-11-10 19:41:30
Lượt xem: 105
Xe con vòng môt vòng mới đi tới trước cửa nhà họ Tiêu.
Ôn Như Quy mặc lễ phục quân đội bước ra từ trong xe con, dáng người vai rộng eo hẹp, mặc quần áo quân phục lộ ra hương vị cấm dục, đẹp trai tới mức khiến cho các cô gái bên đường mặt đỏ tim đập, mắt không dám nhìn thẳng vào anh.
Đoàn người đi tới cửa, gõ cửa cốc cốc vang dội: “Mở cửa, đón cô dâu, mau mở cửa!”
Giọng nói vui mừng của Đồng Gia Tín từ bên trong truyền tới: “Ông nội em nói không thể để các anh vào dễ dàng được!”
Chu Diễm bảo: “Em vợ, giờ lành sắp qua¸ mau mở cửa đi, nếu không sẽ bị xui xẻo đó!”
Đồng Gia Tín ngẩn người, quay đầu nhìn về phía anh hai nhà mình. Tiêu Gia Minh lắc đầu với cậu.
Cậu lập tức lớn tiếng nói: “Anh bớt lừa em đi, không cho chỗ tốt tuyệt đối không mở cửa!”
Lời này vừa thốt ra, người bên ngoài cười phá lên.
Chu Diễm thả kẹo đường vào bên trong rồi nói: “Cầm đi cầm đi, cho mấy đứa ăn, mau mở cửa!”
Đồng Gia Tín vừa nhặt kẹo vừa nói: “Không được, có vài cái kẹo cũng muốn cưới được vợ, trên đời này nào có chuyện dễ dàng như thế!”
Chu Diễm cười mắng một câu thằng nhóc thối, lại chuẩn bị nhét tiền lẻ vào, nhưng mà nhét mấy lần, tiền đều bị lấy hết mà cửa vẫn chưa mở.
Thấy giờ lành sắp qua, Ôn Như Quy đi tới trước cánh cửa, nói: “Gia Tín, nếu như em mở cửa, đến Tết anh rể sẽ mừng tuổi em gấp đôi!”
Tiêu Gia Minh nghe vậy thì nhíu mày, nhưng mà còn chưa kịp cản Đồng Gia Tín đã nhảy qua nhanh như một con khỉ, “Két” một cái, cửa mở ra.
Tiêu Gia Minh: “...”
Đúng là thứ không có tiền đồ, biết trước như vậy cậu đã không để thằng nhóc này giữ cửa rồi.
Đồng Gia Tín không biết lời oán thầm của anh hai mình, nhoẻn miệng gọi Như Quy một tiếng: “Anh rể!”
Người bên ngoài thấy em vợ ngốc nghếch của Ôn Như Quy, lại lần nữa không nhịn được cười đau bụng.
Ôn Như Quy nhếch môi, giọng trầm thấp: “Dẫn anh vào.”
Đồng Gia Tín gật đầu như giã tỏi, chạy về phía phòng khách.
Tư lệnh Tiêu thấy hai người vào nhanh như vậy, suýt chút nữa rớt cả tròng mắt ra ngoài, vừa nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch kia của cháu trai là muốn đánh cho một trận rồi.
Ôn Như Quy chào tư lệnh Tiêu: “Ông nội, cháu tới đón Tuyết Lục về nhà.”
Tư lệnh Tiêu hừ một tiếng: “Nào có dễ dàng thế?”
Ôn Như Quy: “Ông nội còn gì dạy bảo nữa ạ?”
Tư lệnh Tiêu: “Hít đất năm mươi cái trước đi đã. Để ông xem thân thể cháu có đủ khỏe mạnh hay không. Nếu mà yếu như gà, vậy thì ông không yên tâm giao cháu gái ông cho cháu!”
Là người lớn, vốn dĩ việc “làm khó” chú rể này không nên do ông ra tay, nhưng hai thằng cháu trai không đủ năng lực, ông không thể làm gì khác hơn là tự mình hành động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-590-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-chin-muoi.html.]
Ôn Như Quy: “...”
Ôn Như Quy biết tư lệnh Tiêu cố ý làm khó mình. Nhưng mà vì vợ, anh chỉ có thể liều mạng.
Anh đưa hoa tươi trong tay cho Chu Diễm ở bên cạnh, cúi người xuống bắt đầu hít đất.
Mọi người vừa nghe thấy yêu cầu của tư lệnh Tiêu thì ngẩn ra, nhưng mà lúc này trông thấy Ôn Như Quy ngoan ngoãn bắt đầu hít đất, không khỏi ồn ào.
“Cố lên Như Quy! Có được hay không trông cậy hết vào lần này!”
“Ha ha ha, tôi đánh cược Như Quy sẽ được!”
Hoàng Khải Dân: “Vậy tôi đánh cược không được, hít đất mệt lắm.”
Chu Diễm: “Để tôi đếm cho. Một cái, hai cái, ba cái, ba cái, ba...”
Anh em tương thân tương ái?
Điều đó không hề tồn tại, lúc này đương nhiên bọn họ phải tận lực trêu chọc và kéo chân sau rồi!
Ôn Như Quy: “...”
Phương Tĩnh Viện đứng trước cửa nhìn ra, nhìn một lúc thì chạy về báo cáo: “Chú rể đang hít đất bên ngoài, là tư lệnh Tiêu bắt anh ấy phải hít đất năm mươi cái đó.”
“Đồng chí Ôn đáng thương quá. Tư lệnh Tiêu đã lên tiếng rồi, sao anh ấy có thể từ chối được?”
Phương Tĩnh Viện: “Đúng là đáng thương thật. Tư lệnh Tiêu làm khó anh ấy cũng thôi đi, đám anh em kia của anh ấy còn xem náo nhiệt chỉ sợ chuyện không lớn, không ngừng đếm lặp lại.”
Nghe vậy, mọi người trong phòng đều cười vui vẻ không thôi.
Vân Chi
Đây là lần đầu tiên các cô thấy hôn lễ quậy nháo vui như vậy, đúng là quá thú vị.
Tưởng Bạch Hủy lại suy nghĩ trong lòng, lúc mình kết hôn cũng muốn vui vẻ như thế.
Một hơi hít đất sáu mươi cái, cũng may là bình thường có rèn luyện thân thể nên không mệt đến nối ngất xỉu.
Sau khi hít đất xong, mặt anh cũng trắng bệch ra, thở hổn hển nói: “Ông nội, bây giờ cháu có thể đi đón Tuyết Lục được chưa ạ?”
Tư lệnh Tiêu thấy tốt thì thu tay: “Đi đi.”
Mắt Ôn Như Quy sáng lên, xoay người sải bước đi về phía khuê phòng.
Đồng Tuyết Lục mặc lễ phục cô dâu đỏ sẫm ngồi trên giường. Ánh mắt Ôn Như Quy quét qua một lượt tất cả mọi người, sau đó ánh mắt rơi trên người cô, tim đập như sấm.
Đôi lông mày lá liễu, gương mặt còn xinh đẹp hơn cả hoa sen.
Đây chính là cô dâu của anh, là người anh muốn nắm tay cả đời.
“Tuyết Lục, anh tới đón em đây.”
Đồng Tuyết Lục ngẩng đầu cong môi cười với anh một cái: “Bế em.”
Ôn Như Quy cúi người xuống dùng tư thế bế công chúa bế cô lên.