Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 589: Ly trà xanh thứ năm trăm tám mươi chín

Cập nhật lúc: 2024-11-10 19:41:11
Lượt xem: 106

Tháng sau Lương Thiên Dật phải ra nước ngoài rồi, hôn lễ của hai người bọn họ được tổ chức vào cuối tháng này.

Sang năm Tưởng Bạch Hủy tốt nghiệp một cái cũng sẽ cùng theo sang Đức làm việc. Nhưng mà vừa nghĩ tới chuyện xa nhà, thật ra trong lòng cô ấy cực kỳ thấp thỏm bất an.

Đồng Tuyết Lục vỗ vỗ mu bàn tay cô ấy: “Ra nước ngoài mở mang kiến thức cũng hay mà. Con người phải nhân lúc còn trẻ lui tới nhiều nơi một chút, kẻo đến khi già rồi chẳng đi nổi nữa đâu.”

Lương Thiên Dật là thiên tài được quốc gia nâng đỡ, là nhân tài ưu tú đầy tiềm năng, chỉ cần anh ta không tự tìm đường c.h.ế.t chắc chắn tương lai sẽ bừng sáng.

Vân Chi

Khương Đan Hồng nhìn một đám thiếu nữ trẻ tuổi cười cười nói nói, chị ngồi một góc không lên tiếng, nhưng trên mặt cũng tràn đầy nụ cười hạnh phúc.

Năm ngoái chị và giám đốc Đặng đã lĩnh giấy chứng nhận kết hôn rồi. Hai người bàn nhau không sinh con, một lòng nuôi nấng cô con gái Đặng Gia, một nhà ba người cực kỳ hạnh phúc.

Phương Tĩnh Viện nhìn bên này một hồi, liếc bên kia một lúc, đột nhiên ý thức được một chuyện đáng sợ - Đã hai năm trôi qua rồi, chỉ có mình cô ấy vẫn độc thân như cũ.

Nhưng mà không đợi cô ấy kịp buồn bã, bên ngoài đã vang lên một tràng tiếng pháo liên tiếp.

Tiêu Miên Miên mặc quần áo đỏ, trên đầu búi hai búi tóc chạy vào: “Chị ơi, ông Ôn nói giờ lành đã đến, anh rể ra cửa đón cô dâu rồi!”

Nghe thấy lời cô bé, mọi người đều không nhịn được bật cười.

Phương Tĩnh Viện nhéo khuôn mặt trắng nõn của cô bé một cái: “Miên Miên, chị gái em còn chưa qua cửa, em đã đổi giọng gọi anh rể nhanh như thế là không được đâu.”

Tiêu Miên Miên nghiêng đầu, mặt đầy khiếp sợ: “Vậy phải làm sao bây giờ? em đã gọi anh rể từ hai năm trước mất rồi!”

Mọi người càng cười to hơn, mồm năm miệng mười hỏi cô bé tại sao đã đổi xưng hô từ hai năm trước.

Tiêu Miên Miên uốn éo thân mình nhỏ bé, gương mặt đỏ lên, nói: “Anh rể mừng tuổi nhiều tiền.”

“Ha ha ha, cười c.h.ế.t tôi mất thôi!” Phương Tĩnh Viện cười ngã trái ngã phải, cười đau cả bụng: “Con bé này, thì ra là bị tiền mua chuộc.”

Tiêu Miên Miên: “Anh ba cũng bị tiền mua chuộc.”

Đồng Gia Tín đứng ngoài cửa: “...”

Tưởng Bạch Hủy: “Tôi thấy không thể trách Miên Miên được, chỉ có thể trách đồng chí Ôn quá gian xảo, còn biết dùng tiền mừng tuổi mua chuộc người khác sớm như vậy.”

“Chuẩn không cần chỉnh...”

Đồng Tuyết Lục nhìn người trong phòng cười ngã trái ngã phải, khóe miệng cũng cong lên.

Ôn Như Quy không trực tiếp tới đón người, mà ngồi trên xe con, chuẩn bị ra ngoài lượn nửa vòng rồi mới về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-589-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-tam-muoi-chin.html.]

Bởi vì hai nhà quá gần, nếu như trực tiếp đón người thì tỏ ra không hoành tráng lắm. Cho nên sau khi ông Ôn và tư lệnh Tiêu thương lượng đã quyết định để Ôn Như Quy và đám bạn mình dùng xe con lượn quanh nửa vòng rồi mới về.

Nói cách khác, ngày vui mừng như hôm nay phải khoe khoang một chút.

Hai nhà Ôn Tiêu vận dụng quan hệ trong tay, mượn được tám chiếc xe con.

Lúc này đầu tám chiếc xe treo hoa đỏ, lên đường đi khoe khoang.

Quả nhiên, người đi trên đường thấy một doàn xe con đồng loạt đi thành một hàng, ồn ào dừng lại ngoái nhìn chăm chú.

“Có chuyện gì thế? Sao lại có nhiều xe con đi cùng nhau thế này?”

“Nhìn có vẻ như tổ chức tiệc mừng, không phải đi đón cô dâu chứ?”

“Nghe cô nói cũng có lý, chẳng biết là nhà ai lại xa xỉ như vậy?”

Người đi đường bàn luận sôi nổi.

Cũng may hai năm nay chính sách không giống trước kia. Nếu đổi lại là mười năm trước, nhà họ Ôn và nhà họ Tiêu tuyệt đối không dám làm như vậy.

Xe con đi xuyên qua khu tập thể gia đình quân nhân, đám trẻ con nghe thấy động tĩnh thì vui mừng hò reo, còn có đứa chạy theo xe con suốt cả quãng đường.

Lúc đi qua khu tập thể tổng cục hậu cần, trùng hợp đúng giờ bà Đồng đi làm, đột nhiên nghe thấy bên cạnh có người bàn tán.

“Nhà họ Ôn cưới vợ rộn ràng quá nhỉ, dùng tận tám chiếc xe con đi đón cô dâu!”

“Nhà họ Ôn? Là nhà họ Ôn có tư lệnh không quân về hưu đó sao?”

“Chính là nhà họ Ôn đó đó. Nhà họ cưới cháu gái của tư lệnh lục quân Kinh Thị. Hai nhà môn đăng hộ đối, đúng là hâm mộ c.h.ế.t người.”

“Có phải năm đó cháu gái của tư lệnh Tiêu thi đại học đứng nhất đó không?”

“Chính là cô ấy, cô gái đó không chỉ học hành giỏi giang, hơn nữa nấu ăn cònrất ngon. Giám đốc tiệm cơm Đông Phong trước kia chính là cô ấy đó. Sau khi cô ấy nghỉ làm ở tiệm cơm Đông Phong, đồ ăn không còn ngon như trước nữa.”

“Thì ra là cô ấy...”

Bà Đồng nghe lời nói bên tai, mắt trợn trừng nhìn đoàn xe con trước mặt chậm rãi đi qua, trái tim như bị người ta bóp mạnh, khó chịu đến mức bà ta gần như không thở nổi.

Nếu như trước kia bà ta không nói ra mấy lời âgs, nếu như sau đó bà ta kịp thời nói lời xin lỗi, vậy chẳng phải bà ta sẽ không mất đi cô con gái Đồng Tuyết Lục này hay sao?

Hơn hai năm qua, Đồng Tuyết Lục hoàn toàn cắt đứt liên lạc với nhà họ Đồng bọn họ. Đồng Tuyết Lục càng sống tốt, bà ta càng hối hận.

Nhưng mà trên đời này không có thuốc hối hận, bà ta có hối hận hơn nữa cũng vô ích thôi.

Loading...