Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 583: Ly trà xanh thứ năm trăm tám mươi ba

Cập nhật lúc: 2024-11-10 19:37:22
Lượt xem: 146

Ngụy Nhiên tìm sợi dây tới, trói Sử Tu Năng lại, hai người Đồng Tuyết Lục và Thẩm Uyển Dung liên thủ cùng trói Trình Tú Vân.

Miệng của hai người đều bị nhét một miếng vải rách, ưm ưm ưm không nói nên lời.

Thẩm Uyển Dung nhìn hai người bọn họ một lượt, hỏi: “Bây giờ phải gì Tuyết Lục? Đi tới đồn công an báo án hay là mau chóng thông báo cho mọi người về nhà?”

Đồng Tuyết Lục nghĩ một lúc rồi nói: “Bà Thẩm, trong đầu cháu nảy ra một ý tưởng.”

“Gì vậy?”

Đồng Tuyết Lục tiến tới bên tai bà thấp giọng nói đôi câu.

Trên mặt Thẩm Uyển Dung lập tức lộ ra biểu cảm khiếp sợ, chân mày nhíu lại: “Chuyện... Chuyện này không hay lắm đâu?”

Đồng Tuyết Lục: “Trừ cách này ra, cháu thật sự không nghĩ ra được cách nào khác.”

Mặc dù hai người Trình Tú Vân và Sử Tu Năng tự tiện xông vào nhà dân, nhưng mà quốc gia lại không có bất kỳ quy định rõ ràng nào dành cho hành động này. Huống hồ Trình Tú Vân còn là mẹ ruột của Ôn Như Quy, chỉ cần bà ta nói mình tới thăm người thân, vậy thì không cấu thành tội tự ý xông vào nhà dân nữa.

Còn về việc đánh Tiêu Miên Miên, vết thương trên người Tiêu Miên Miên còn không nghiêm trọng bằng hai người kia. Cho dù bọn họ có vận dụng quan hệ trong tay, nhiều lắm chỉ có thể khiến hai người kia bị nhốt khoảng mười ngày.

Nhưng thiệt hại cũng rất nhiều.

Một khi thân phận mẹ ruột Ôn Như Quy của Trình Tú Vân bị truyền ra ngoài, thanh danh của cô và Ôn Như Quy sẽ bị tổn hại, có khả năng cô còn không có cách nào tốt nghiệp được.

Còn về việc loan truyền chuyện sai trái Trình Tú Vân từng làm?

Năm đó nhà họ Ôn không làm như vậy, bây giờ cô lại càng không làm như vậy. Nếu thật sự làm thế, chẳng khác nào g.i.ế.c địch một ngàn, tổn hại tám trăm.

Huống hồ chuyện đã qua nhiều năm như vậy, bây giờ bọn họ mới nhắc đến việc Trình Tú Vân ngoại tình, không khỏi quá muộn màng, rất dễ bị cắn ngược, nói bọn họ vu khống và hủy hoại danh dự của hai người.

Không thể báo cảnh sát, còn phải khiến hai người Trình Tú Vân và Sử Tu Năng sợ hãi, biện pháp duy nhất chính là...

Qua nửa tiếng sau, trong phòng vang lên âm thanh chụp ảnh “tách tách tách”.

Lúc này, nửa người trên Trình Tú Vân chỉ mặc áo lót, mắt nhắm lại nằm trên người Sử Tu Năng chỉ mặc mỗi quần lót, Đồng Tuyết Lục chọn đủ góc độ chụp mấy tấm, điểm chính trong bức ảnh là mặt của Trình Tú Vân, còn mặt của Sử Tu Năng lại cố ý không chụp tới.

Thẩm Uyển Dung nhìn Đồng Tuyết Lục bình tĩnh chụp hình cho hai người, mặt già nóng bỏng, đỏ đến mức gần như nhỏ máu.

Sau khi chụp vài tấm, Đồng Tuyết Lục để máy ảnh qua một bên, rồi nói: “Bà Thẩm, phiền bà qua giúp cháu một chút.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-583-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-tam-muoi-ba.html.]

Thẩm Uyển Dung nghe vậy vội vàng bước đến, cùng với Đồng Tuyết Lục, hai người hợp lực lại mặc áo cho Trình Tú Vân, sau đó cởi quần dài của bà ta xuống, chỉ để lại quần lót, rồi xõa tóc bà ta ra che khuất mặt.

Quần áo Trình Tú Vân mặc không phải của bà ta, mà là của Đồng Tuyết Lục. Mặc dù Trình Tú Vân đã sắp năm mươi tuổi, nhưng vóc dáng vẫn rất thướt tha, mặc quần áo của Đồng Tuyết Lục vào, nhìn từ phía sau trông như cô gái trẻ tuổi mới đôi mươi.

Sau khi mặc xong, họ lại xê dịch vị trí của hai người một chút, đổi cảnh, Đồng Tuyết Lục lại cầm máy lên chụp hình lần nữa.

Lần này điểm chính trong bức ảnh là mặt Sử Tu Năng, cố ý tránh mặt Trình Tú Vân ra.

Nếu không có chứng cứ ngoại tình của bọn họ hai mưới mấy năm trước, vậy thì cô sẽ tự tạo ra một vài chứng cứ cho bọn họ.

Cô chụp hai nhóm hình, một nhóm là Trình Tú Vân mặc áo lót ngủ chung với một người đàn ông không thấy mặt, một nhóm còn lại là Sử Tu Năng chỉ mặc quần lót ngủ chung với một cô gái trẻ tuổi không thấy mặt.

Sau khi chụp xong, Đồng Tuyết Lục mới bảo Ngụy Nhiên vào, cùng nhau kéo hai người xuống đất, sau đó mang một thùng nước tới tạt vào mặt hai người.

Nước giếng lạnh như băng hất vào mặt, hai người Trình Tú Vân và Sử Tu Năng bị đánh ngất xỉu từ từ tỉnh lại trong cơn hôn mê.

Trình Tú Vân chớp chớp mắt, rồi mở ra, cảm thấy toàn thân không chỗ nào không đau.

Trong lúc nhất thời bà ta chưa kịp phản ứng lại mình đang ở đâu, một làn gió lạnh đã xông từ chân lên đầu, khiến cả người bà ta run rẩy.

Một giây sau bà ta hét lên, quần bà ta không thấy đâu nữa, mặc dù còn một chiếc quần lót, nhưng mà vẫn khiến bà ta xấu hổ đến mức muốn đào hố tự chôn mình.

Sử Tu Năng mắng một tiếng thô tục: “Bà gào cái quỷ gì hả?”

Lúc nãy khi Sử Tu Năng ngất xỉu, Ngụy Châu Châu và Tiêu Miên Miên, còn cả Ngụy Nhiên đều đ.ấ.m đá không ngừng lên người ông ta một lúc lâu. Cho nên, lúc này cả người ông ta giống như muốn tan rã.

Đồng Tuyết Lục lạnh lùng nói: “Nếu mấy người đều đã tỉnh rồi, vậy thì tốt nhất nên nhớ kỹ những điều tôi sắp nói đây.”

Nói xong cô cầm máy ảnh ở bên cạnh lên, đi tới trước mặt hai người bọn họ: “Vừa rồi khi hai người hôn mê, tôi đã chụp không ít ảnh cho hai người. Để đạt được hiệu quả chân thực nhất, tôi còn trang điểm cho bà thành một cô gái trẻ tuổi. Chỉ cần rửa số ảnh trong này ra, người có mắt đều sẽ cảm thấy hai người đang ngoại tình.”

Trình Tú Vân và Sử Tu Năng trợn trừng mắt, đồng loạt nhớ lại chuyện vừa rồi bị đánh ngất xỉu.

Khóe mắt Trình Tú Vân như muốn nứt ra: “Đồng Tuyết Lục, cô lập tức hủy cuộn phim ấy ngay cho tôi!”

Khóe miệng Đồng Tuyết Lục cong lên: “Bà đang đánh rắm đấy à? Dựa vào đâu mà bà bắt tôi phải phá hủy thành quả của mình? Bắt đầu từ hôm nay, hai người không được xuất hiện trước mặt nhà họ Ôn và Ôn Như Quy nữa, nếu không tôi sẽ phát tán những tấm ảnh hai người sa đọa này ra ngoài.”

Vừa không làm bẩn tay mình, vừa không làm chuyện phạm pháp lại có thể khiến hai con người này trả giá đắt, Đồng Tuyết Lục đã nghĩ ra một cách, nhưng cần một chút thời gian.

Trước khi bắt đầu kế hoạch kia, điều cô muốn bảo đảm chính là hai người này sẽ không chạy tới nhà họ Ôn, càng không chạy đi tìm Ôn Như Quy.

Vân Chi

Số ảnh chụp này chính là nhược điểm tốt nhất để khống chế bọn họ.

Loading...