Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 577: Ly trà xanh thứ năm trăm bảy mươi bảy
Cập nhật lúc: 2024-11-10 19:32:24
Lượt xem: 102
Người vừa nói lời chanh chua kia không phải i khác, chính là Tiền Thái Hân vẫn chưa cam tâm.
Ánh mắt Ôn Như Quy đảo qua mọi người, rơi vào trên mặt Tiền Thái Hân: “Bạn học này, đầu tiên giáo sư khách mời không phải là giáo viên của trường, thứ hai tôi đính hôn với vợ sắp cưới của mình trước khi đến Bắc Đại làm giáo sư, cuối cùng, đây là lần cuối cùng tôi đến Bắc Đại diễn thuyết, từ hôm nay trở đi, tôi không còn là giáo sư khách mời của Bắc Đại nữa.”
Lời vừa nói ra, mọi người xôn xao.
“Cái gì? Giáo sư Ôn, anh không đến diễn thuyết nữa sao?”
“Hu hu hu vậy chẳng phải là sau này tôi không còn cơ hội nghe giáo sư Ôn giảng bài sao?”
“Đáng tiếc quá, đây là tổn thất lớn của cả Kinh Đại.”
Tiền Thái Hân cũng khiếp sợ, vốn dĩ cô ta định dùng chiêu này hãm hại Đồng Tuyết Lục, không ngờ lại nghe được tin tức như vậy.
Nếu thế, tất cả kế hoạch của cô ta đều tuyên bố thất bại, trên tay cô ta không có bất kỳ nhược điểm nào có thể động tới Đồng Tuyết Lục.
Đột nhiên một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô ta: “Trước đây tôi nghe nói giáo sư Ôn là vì vợ sắp cưới mới đến Bắc Đại làm giáo sư khách mời, bây giờ giáo sư Ôn không làm giáo sư khách mòi nữa, không phải vì bạn đồng Đồng sắp tốt nghiệp chứ?”
Đồng Tuyết Lục nghe thấy vậy, lông mày nhíu lại.
Đúng là Ôn Như Quy vì cô nên mới đến Bắc Đại làm giáo sư khách mời, nhưng nếu lan truyền nguyên nhân này ra ngoài, không chỉ sẽ xóa bỏ tất cả công lao của Ôn Như Quy trong mấy năm qua, còn khiến người ta cảm thấy anh quá lụy tình.
Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy giọng trầm thấp của Ôn Như Quy vang lên: “Tôi không làm giáo sư khách mời nữa không phải vì vợ sắp cưới của tôi sắp tốt nghiệp, mà vì tôi mới được thăng lên làm Sở trưởng cơ học, sau này nhiệm vụ trên người rất nặng, chuyện này đã nói với lãnh đạo nhà trường rồi, sau này khi nói chuyện xin bạn học nhớ suy nghĩ trước.”
“...”
Mặt Tiền Thái Hân hết đỏ lại trắng, giống như bức tranh bị loang màu, vô cùng đặc sắc.
Các bạn cùng lớp lại lần nữa bị sốc.
“Trời ơi, giáo sư Ôn cũng quá lợi hại rồi! Tuổi còn trẻ như vậy đã được thăng chức lên Sở trưởng cơ học!”
“Đúng vậy, nói ra thì tôi cũng chỉ nhỏ hơn giáo sư Ôn hai ba tuổi mà thôi, trong khi đó tôi vẫn là kẻ vô tích sự, đúng là quá xấu hổ.”
“So người với người tức c.h.ế.t nhau mà, nhưng thiên tài như giáo sư Ôn, thuộc về kiểu ngàn người có một, mọi người không cần tự coi thường mình quá.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-577-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-bay-muoi-bay.html.]
“Giáo sư Ôn làm sở trưởng viện cơ học, vậy chẳng phải Tuyết Lục là phu nhân tương lai của sở trưởng sao? Tôi thật sự ghen tị quá.”
Đồng Tuyết Lục nghe được tin tức này, trong lòng cũng rất khiếp sợ, nhưng mà cô không biểu hiện ra ngoài.
Ôn Như Quy không vì mọi người nịnh hót và tán thưởng mà đắc ý, đôi mắt anh dịu dàng nhìn Đồng Tuyết Lục: “Lát nữa em còn tiết học nào không? Anh có chuyện muốn nói với em.”
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: “Không có, gần đến trưa rồi, em hơi đói bụng.”
Anh tự nhiên nhận lấy túi xách trên vai và sách giáo khoa trong tay cô: “Vậy bây giờ chúng ta đi ăn luôn nhé.”
Đồng Tuyết Lục vẫy tay chào tạm biệt các bạn cùng lớp, sau đó hai người sóng vai rời khỏi giảng đường.
Mọi người nhìn bóng lưng của bọn họ, mặt hiện đầy hâm mộ.
“Hôm nay xem ra tôi đã biết thế nào gọi là “Thần tiên lữ quyến” rồi, giáo sư Ôn và Tuyết Lục chính thần tiên lữ quyến đó!”
“Bọn họ thật sự rất xứng đôi, trước kia tôi thử đoán vợ sắp cưới của giáo sư Ôn là ai, tôi cảm thấy chắc chắn người đó không xứng với giáo sư Ôn, không ngờ lại là Tuyết Lục, bây giờ tôi cảm thấy không còn ai xứng đôi hơn bọn họ nữa.”
Mọi người lại liên tiếp ca ngợi và hâm mộ, mặc kệ Tiền Thái Hân ở một bên tức giận muốn hộc máu.
Cô ta xoay người muốn đi, lại có người chú ý tới, lập tức cười nhạo một tiếng: “Có vài người bị so với Chu Du, đúng là vũ nhục Chu Du, toàn dùng mưu hèn kế bẩn ngẫm lại thôi đã khiến người ta buồn nôn rồi.”
Mọi người nghe vậy, ánh mắt đồng loạt rơi trên người Tiền Thái Hân.
“Đàn em Tiền, em cũng rất ưu tú, cần gì phải nhắm vào Tuyết Lục khắp mọi nơi như thế? Tầm mắt và lòng dạ phải phóng khoáng một chút mới tốt, nếu không cuộc sống này của em sẽ rất khó có thể gặt hái được thành tựu lớn hơn.”
Vân Chi
“Đúng vậy, chẳng trách mọi người lại thích Tuyết Lục hơn, nếu tôi bị người ta nhằm vào như vậy, chắc chắn tôi đã tức giận tát cho đối phương một cái ngay tại chỗ rồi, Tuyết Lục đúng là người tốt.”
“So sánh nhân phẩm của hai người, đúng là cao thấp rõ ràng.”
Tiền Thái Hân tức giận đến mức đen cả mặt: “Các người bớt vu khống tôi đi, tôi không nhằm vào Đồng Tuyết Lục.”
Nói xong cô ta xoay người chạy mất.
Mọi người nhìn theo bóng lưng của cô ta, vẻ mặt khinh bỉ.