Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 573: Ly trà xanh thứ năm trăm bảy mươi ba
Cập nhật lúc: 2024-11-10 14:56:02
Lượt xem: 62
Không khí yên tĩnh vài giây, hiện trường lại lần nữa rơi vào tình trạng lúng túng.
Chu Diễm nhỏ giọng nói: "Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được, bình thường cậu lúc nào cũng mang dáng vẻ thành thật ngoan ngoãn, không ngờ lại cuồng dã như vậy." Còn rất dâm nữa.
"..." Ôn Như Quy hận không thể đào một cái lỗ chôn mình luôn: "Cậu tới tìm tôi có chuyện gì không?”
"Viện trưởng bảo cậu qua đó một chuyến."
Lúc này Ôn Như Quy mới nói với Đồng Tuyết Lục ở đầu dây bên kia: "Anh có việc phải đi, xong việc anh sẽ gọi điện thoại cho em.”
Vỗn dĩ Đồng Tuyết Lục đang định chuẩn bị đợi bầu không khí thoải mái hơn mới nhắc tới chuyện Trình Tú Vân với anh, không ngờ lúc cô mở miệng định nói, anh lại có việc bận.
Nhưng công việc quan trọng hơn, cô lập tức tạm biệt rồi cúp máy.
Ôn Như Quy đi tới văn phòng của viện trưởng.
Viện trưởng Trang nhìn thấy anh, lập tức lộ ra vẻ mặt tươi cười: "Như Quy, cậu có biết tôi tìm cậu tới đây có chuyện gì không?”
Ôn Như Quy lắc đầu: "Không biết.”
Viện trưởng Trang cười nói: "Chúc mừng cậu, dựa vào biểu hiện ưu tú của cậu trong mấy năm nay, căn cứ quyết định để cậu thay thế Sở trưởng Tiêu trở thành Sở trưởng thứ hai của viện Cơ học.”
Ôn Như Quy nghe vậy không những không lộ ra dáng vẻ mừng như điên, ngược lại còn nhíu mày hỏi: "Vậy Sở trưởng Tiêu thì sao?”
Viện trưởng Trang đi tới vỗ vỗ bả vai anh: "Chuyện này cậu không cần lo lắng, Sở trưởng Tiêu không phải bị sa thải, ông ấy cũng thăng chức, vị trí cụ thể hiện giờ còn chưa xác định, nhưng mà chính ông ấy đã đề cử cậu làm Sở trưởng nhiệm kỳ tiếp theo, cậu không còn vấn đề gì chứ?”
Nghe được ân sư không phải bị sa thải, lúc này Ôn Như Quy mới yên lòng: "Cháu sẽ nghe theo sự sắp xếp của tổ chức.”
Viện trưởng Trang cười nói: "Được rồi, sau này tiếp tục biểu hiện cho tốt, phấn đấu cống hiến nhiều hơn nữa cho đất nước.”
Tuy rằng Ôn Như Quy không đi du học ở nước ngoài, nhưng thiên phú vật lý của anh đã vượt qua rất nhiều người, càng khó có được hơn chính là anh không rập khuôn, luôn dùng tư duy sáng tạo trong công việc, chẳng trách Tiêu Bác Thiệm lại yêu quý học trò cưng này như vậy.
Nói ngay lần trước thôi, toàn bộ quá trình làm thử nghiệm, chuẩn bị thí nghiệm tên lửa tất cả đều rất đầy đủ, nhưng tầm b.ắ.n vẫn không đạt dự định, cũng nhờ Ôn Như Quy đưa ra ý tưởng mới, loại bỏ một phần động cơ đẩy nhiên liệu, giảm bớt trọng lượng cất cánh của tên lửa.
Tiêu Bác Thiệm lắng nghe ý kiến của anh, sau đó thử nghiệm đã thành công.
Căn cứ có được nhân tài như vậy, thật là may mắn của bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-573-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-bay-muoi-ba.html.]
Ra khỏi văn phòng viện trưởng, người nhận được tin tức sôi nổi chúc mừng Ôn Như Quy.
Sở trưởng 28 tuổi, độ cao này thực sự là khiến người ta khó có thể theo kịp.
Hai người Chu Diễm và Hoàng Khải Dân như ăn phải một miếng chanh, nhưng phần lớn vẫn là mừng thay cho anh.
Vân Chi
Ôn Như Quy quay về gọi điện thoại cho Đồng Tuyết Lục nhưng không nói tin này cho cô biết, bởi vì thứ hai anh sẽ đến Bắc Đại diễn thuyết lần cuối.
Sau khi lên chức Sở trưởng, nhiệm vụ cũng nặng nề hơn, sau này không có thời gian đến trường diễn thuyết nữa.
Đồng Tuyết Lục nghe thấy anh nói sẽ đến trường, cũng không nhắc tới chuyện Trình Tú Vân nữa, thầm nghĩ đến lúc đó sẽ nói trực tiếp với anh.
Đến thứ Hai.
Sau khi đến Bắc Đại, Ôn Như Quy đã nói chuyện mình thăng chức và chuyện sau này mình không thể đảm nhiệm chức vụ giáo sư khách mời nữa cho lãnh đạo khoa biết.
Lãnh đạo khoa rối rít chúc mừng anh, đồng thời trong lòng vô cùng tiếc hận.
Bọn họ hiểu rõ, sở dĩ hơn hai năm nay Ôn Như Quy không ngại vất vả tới làm giáo sư khách mời, nguyên nhân lớn nhất là vì nể tình vợ sắp cưới nhà anh.
Sau này họ sẽ đi đâu để tìm một giáo sư diễn thuyết xuất sắc như vậy đây?
Đồng Tuyết Lục không tham gia buổi diễn thuyết cuối cùng của Ôn Như Quy, thứ nhất do cô có tiết học, thứ hai cô nghe không hiểu.
Sau khi diễn thuyết xong, Ôn Như Quy cũng nói lời tạm biệt với học trò của mình.
Các sinh viên đều không nỡ, một số còn không nhịn được bật khóc.
Mọi người vây quanh bên cạnh anh hỏi rất nhiều vấn đề, mãi cho đến nửa tiếng sau có khóa học khác mọi người mới tản đi.
Ôn Như Quy thu dọn đồ đạc đang chuẩn bị rời đi, đúng lúc này, một bóng người yểu điệu đi về phía anh, dùng giọng điệu nũng nịu nói…
"Giáo sư Ôn, sau này anh thật sự không đến diễn thuyết cho trường chúng tôi nữa sao?"
Ôn Như Quy ngẩng đầu lên, lập tức đối diện với một gương mặt trẻ trung xinh đẹp.