Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 567: Ly trà xanh thứ năm trăm sáu mươi bảy
Cập nhật lúc: 2024-11-10 07:46:48
Lượt xem: 101
Mặc dù bề ngoài ba anh em nhà họ Sử không có xích mích gì lớn, nhưng quan hệ đã không còn vững chắc như trước kia từ lâu rồi.
Càng đáng c.h.ế.t hơn chính là, hai cha con anh hai Sử và Sử Tuấn Quân đều không có việc làm, bây giờ hoàn toàn dựacả vào nhà Sử Tu Năng nuôi dưỡng.
Sau khi Sử Tu Năng và Trình Tú Vân kết hôn, mười lăm năm mới sinh được một cô con gái. Con gái của hai người năm nay mới bảy tuổi, vừa mới lên lớp hai tiểu học.
Với tiền lương của hai người chỉ nuôi một đứa con gái thật sự có thừa, nhưng mà phải nuôi thêm hai người trưởng thành nữa, thì hơi giật gấu vá vai.
Nếu như đối phương biết mang ơn thì còn chấp nhận được, nhưng mà một người thì ngày nào cũng chỉ biết rên rỉ than thở, người còn lại chỉ ngồi chờ ăn như ông tướng, ngay cả lọ tương trong nhà rơi cũng chẳng đỡ lấy một cái.
Càng quá đáng hơn chính là quần áo của hai người bọn họ cũng để cho Trình Tú Vân giặt.
Trình Tú Vân cực kỳ bất mãn.
Nhìn hai tay ngày càng thô ráp, bà ta muốn hai cha con ông hai Sử tự nấu cơm và giặt quần áo, mỗi một tháng sẽ cho hai người bọn họ chút tiền sinh hoạt phí.
Ai ngờ mặc dù tính cách Sử Tuấn Quân kích động, nhưng bản thân lại không ngốc, cậu ta lập tức phản bác đề nghị của bà ta ngay tại chỗ. Trình Tú Vân còn muốn khuyên nhủ thêm, lại bị cậu ta xổ cho một tràng “Bà hại nhà họ Sử chúng tôi, hại c.h.ế.t anh cả tôi, tất cả đều là bà nợ chúng tôi”, khiến Trình Tú Vân tức giận tới nỗi suýt nữa đã hộc máu.
Cuộc sống cứ như vậy trôi qua trong tình cảnh gà bay chó sủa, quan hệ giữa hai nhà càng ngày càng kém.
Mặc dù tạm thời vẫn chưa trở mặt, nhưng cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
**
Hôm nay là sinh nhật Khương Đan Hồng, chị ấy mời mấy người bạn quen biết tới tiệm cơm quốc doanh ăn cơm.
Đồng Tuyết Lục vừa nghe thấy chị ấy mời mọi người tới tiệm cơm quốc doanh ăn cơm, trong lòng đã biết ngay chị đang muốn làm gì.
Vân Chi
Quả nhiên khi ăn được nửa bữa, Khương Đan Hồng đỏ mặt nói: “Giới thiệu với mọi người một chút, vị này là người yêu của tôi – Đồng chí Đặng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-567-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-sau-muoi-bay.html.]
Giám đốc Đặng nâng cái ly trong tay lên, nói với mọi người: “Tôi tên là Đặng Hồng, sau này mọi người cứ gọi tôi A Hồng là được rồi. Cảm ơn mọi người trước kia đã chăm sóc Đan Hồng, bây giờ tôi xin lấy trà thay rượu để cảm ơn.”
Nói rồi anh ta uống một hơi cạn sạch.
Con gái của giám đốc Đặng là Đặng Tiểu Gia ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Khương Đan Hồng, nhỏ giọng nói: “Cô giáo Đan Hồng, cô là người yêu của cha con, vậy thì sau này có phải con nên đổi giọng gọi cô là mẹ không?’
Mặt Khương Đan Hồng đỏ như trái táo: “Không cần, sau này con cứ gọi cô là cô giáo.”
Phương Tĩnh Viện thò đầu sang, cười trêu chọc: “Tiểu Gia, cô nói con nghe nè, sau khi kết hôn mới có thể đổi giọng gọi là mẹ. Cho nên nếu con muốn gọi cô giáo Đan Hồng là mẹ, vậy thì phải mau chóng thúc giục bọn họ kết hôn đi.”
Đặng Tiểu Gia nghiêng đầu, mắt to chớp chớp hỏi: “Cô Đan Hồng, vậy khi nào thì cô kết hôn với cha con ạ? Con muốn gọi cô là mẹ.”
Mặt Khương Đan Hồng đỏ tới mức có thể chiên trứng gà bên trên, trong lòng còn ngọt hơn cả ăn mật, quở trách Phương Tĩnh Viện xen vào chuyện của người khác: “Em lắm miệng quá đó. Nếu như em muốn kết hôn, lát chị sẽ nói với mẹ em, bảo bà ấy giới thiệu người yêu cho em.”
Làn này đến phiên Phương Tĩnh Viện đỏ mặt: “Đừng đừng, chị Đan Hồng ngàn vạn lần đừng làm như vậy mà. Em biết lỗi rồi, là do em lắm mồm.”
Khương Đan Hồng nói: “Không phải chị muốn nói nhiều, nhưng mà tuổi em cũng không còn nhỏ rồi, chẳng lẽ thật sự không muốn yêu đương à?”
Phương Tĩnh Viện gãi gãi mũi, ánh mắt lảng sang chỗ khác: “Cũng không phải là không muốn yêu, chẳng qua là chưa gặp được người thích hợp mà thôi.”
Khương Đan Hồng cực kỳ nóng lòng: “Em muốn tìm người thế nào? Nói cho chị biết đi, sau này chị với Tuyết Lục sẽ để ý giúp em.”
Phương Tĩnh Viện: “...”
Đồng Tuyết Lục bật cười thành tiếng: “Chị Đan Hồng, nếu như chị thật sự dám giới thiệu đối tượng cho cô ấy, có người sẽ đến liều mạng với chị đó.”
Mặt Phương Tĩnh Viện càng đỏ hơn, vội vàng nhìn sang Đồng Tuyết Lục: “Cậu đừng nói linh tinh, tôi không không có quan hệ gì với tên mắt hí chưa so bát tự kia.”
Đồng Tuyết Lục nhún nhún vai: “Tôi đã nói là ai đâu, cậu xem cậu chưa đánh đã khai kìa.”
Phương Tĩnh Viện: “...”
Khương Đan Hồng tò mò, nhưng lúc này đang đông người nên không tiện hỏi.