Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 566: Ly trà xanh thứ năm trăm sáu mươi sáu
Cập nhật lúc: 2024-11-10 14:46:23
Lượt xem: 187
Sau khi Sử Tuấn Dân bị xử bắn, vợ chồng anh hai Sử cứ như đồng loạt già đi mười mấy tuổi. Bởi vì ông hai Sử đã qua đời, anh hai Sử không thể ở lại Kinh Thị lâu nữa, chưa thấy được t.h.i t.h.ể con trai ông ta đã phải rở về Tân Thị với Trình Tú Vân rồi.
Một mình chị dâu hai Sử lượm xác con trai. Bởi vì niên đại này giao thông không thuận lợi, không thể nào đưa t.h.i t.h.ể cùng về Tân Thị. Bà ta chỉ có thể chôn con trai ở nghĩa địa Kinh Thị.
Chờ sau khi trở lại Tân Thị, chị dâu hai Sử bắt đầu ồn ào ầm ĩ. Bà ta không đập phá như trước kia, nhưng mà mục đích rất rõ ràng – ly dị.
Ông hai Sử cho rằng bà ta chỉ là giận dữ nhất thời mới nói thế, không ngờ bà ta lại nói thật.
“A Lan, bà đang làm gì vậy? Đã một bó tuổi rồi còn ly hôn nỗi gì? Nếu truyền ra ngoài chẳng lẽ bà không thấy mất mặt sao?”
Chị dâu hai Sử nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Mất mặt? Con trai tôi bị b.ắ.n c.h.ế.t tôi còn không thấy mất mặt, ly dị với ông thì mất mặt gì chứ?”
Thật đúng với câu “Việc tốt không ra khỏi cửa, việc xấu truyền nghìn dặm”, từ khi chuyện Sử Tuấn Dân bị xử b.ắ.n truyền ra ngoài, bà ta đã biết được thế nào là lòng người ấm lạnh.
Chưa nói đến chuyện bọn họ bị mọi người xa lánh, thảm hại hơn là bà ta và chồng, cùng với đứa con thứ hai đều bị đơn vị khuyên nghỉ việc.
Vậy mà hai kẻ tra nam tiện nữ Sử Tu Năng và Trình Tú Vân kia lại chẳng hền hấn gì.
Như thế thì bảo sao bà ta không hận cho được?
Nhưng mà bà ta không muốn phí sức với Trình Tú Vân nữa, bà ta cũng không muốn trả thù, nhà họ Sử bọn họ thích dày vò như thế nào thì dày vò, bà ta chỉ muốn ly dị để bắt đầu lại.
Khi ông hai Sử nghe thấy bà ta nhắc tới chuyện con trai bị b.ắ.n chết, lập tức lại đau tim khó chịu: “Cũng bởi vì Sử Tuấn Dân không còn nữa, nhà chúng ta càng phải sống thật tốt, chung sức chung lòng. Nếu như chúng ta ly dị, rồi truyền ra ngoài thì bà bảo hai đứa nhỏ phải làm sao bây giờ?”
Trình Tú Vân được gọi đến khuyên nhủ, lúc này thấy ông hai Sử liên tục nhìn về phía mình, bà ta không thể không mở miệng: “Chị dâu hai...”
Không ngờ bà ta vừa mở miệng, chị dâu hai Sử đã chỉ thẳng vào mặt bà ta, tức giận mắng to: “Con đĩ, mày im miệng lại cho tao. Nếu mày còn dám lắm mồm một câu, tao sẽ đánh mày không lết ra nổi khỏi cánh cửa này!”
Nếu không phải bà ta còn một đứa con trai và một cô con gái, bà ta nhất định sẽ lấy mạng đổi mạng với hai vợ chồng Trình Tú Vân.
Đối mặt với ánh mắt hung ác của bà ta, Trình Tú Vân lập tức cảm thấy da đầu nhức nhối như bị giật trụi đầu, không dám mở miệng lên tiếng nữa.
Lần trước ở trạm xe lửa Kinh Thị bà ta đã bị chị dâu hai Sử đánh cho rất thảm rồi, đến tận bây giờ vết thương trên mặt mới khá hơn, nhưng tóc bị giật không thể nào lập tức mọc dài ra, đúng là tức c.h.ế.t bà ta.
Chị dâu hai Sử lạnh lùng trừng mắt nhìn bà ta một cái, quay đầu nói: “Nếu như ông thật sự lo nghĩ cho hai đứa nhỏ thì nên ly dị với tôi đi. Sau khi ly dị rồi hai đứa nhỏ sẽ theo họ tôi, vậy thì chúng nó còn có thể làm người.”
Có một người anh ruột bị xử bắn, sau này dù trong trường học hay ngoài xã hội hai đứa nhỏ đều sẽ bị cười nhạo, hơn nữa còn chưa chắc có thể tìm được công việc.
Nếu như ly dị rồi đổi họ, sau đó dọn tới nơi khác, bọn họ vẫn có thể bắt đầu lại. Chỉ cần bọn họ buông bỏ không báo thù, nhà họ Ôn bên kia chắc chắn sẽ bỏ qua cho bọn họ.
Bà ta đã mất đi một đứa con trai, bà ta không muốn tiếp tục như vậy nữa.
Gương mặt ông hai Sử sa sầm xuống: “Cái gì? Bà muốn hai đứa nhỏ theo họ bà? Tôi không đồng ý!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-566-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-sau-muoi-sau.html.]
Chị dâu hai Sử lạnh lùng hừ một tiếng: “Sai lầm lớn nhất kiếp này của tôi chính là mắt mù mới vừa ý một thằng đàn ông ích kỷ như ông. Trong mắt ông chỉ có nhà họ Sử các người thôi, chưa bao giờ màng tới sống c.h.ế.t của tôi và các con.”
“Tôi đã sai nhiều năm như vậy rồi, không thể càng sai thêm nữa. Chúng ta phải ly hôn, còn việc hai đứa nhỏ muốn ở lại hay đi theo tôi, cứ để chính chúng nó quyết định.”
Ông hai Sử còn muốn phản đối, đã nghe thấy chị dâu hai Sử nói tiếp: “Nếu như ông kiên quyết không muốn ly dị với tôi cũng được thôi, ngày mai tôi sẽ đi mua một chai thuốc trừ sâu độc c.h.ế.t tất cả người nhà họ Sử các người. Mọi người cùng nhau xuống địa ngục!”
Anh hai Sử: “...”
Trình Tú Vân: “...”
Sử Tú Năng không chịu nổi nữa: “Anh hai, chị dâu điên rồi. Nếu như chị ấy muốn ly dị thì anh hãy ly dị đi.”
Nếu còn không ly dị, với dáng vẻ điên dại bây giờ của bà ta, nói không chừng một ngày nào đó sẽ thật sự độc c.h.ế.t bọn họ.
Anh hai Sử cũng sợ, vội vàng vào phòng gọi hai đứa nhỏ ra, hỏi ý kiến của bọn chúng.
Đứa con thứ hai của bọn họ - Sử Tuấn Quân nói: “Tất nhiên là con muốn ở lại nhà họ Sử rồi. Anh con c.h.ế.t thảm như thế, con phải báo thù cho anh ấy!”
Vân Chi
Nghe thấy lời Sử Tuấn Quân nói, đám người nhà họ Sử được an ủi phần nào.
Cô con gái nhỏ Sử Bích Xuân úp úp mở mở rất lâu, cuối cùng lựa chọn đi theo mẹ mình là chị dâu hai Sử.
Sử Tuấn Quân giận dữ đỏ bừng mặt, dùng ánh mắt như nhìn phản đồ nhìn cô bé: “Em gái, đến lúc này rồi em không khuyên mẹ đừng ly dị thì thôi, lại còn muốn đổi họ đi theo bà ấy. Chẳng lẽ đầu em bị cửa kẹp rồi à?”
Vốn dĩ Sử Bích Xuân còn có chút do dự, lúc này bị mắng như thế ngược lại ý nghĩ càng kiên định hơn: “Đầu óc của em và mẹ đều rất tốt, có vấn đề là các anh ấy. Hãy nhìn thử kết cục của anh cả đi, nhìn thử nhà họ Sử đi, chẳng lẽ vẫn chưa đủ để khiến mọi người thức tỉnh sao?”
Thật ra thì không phải người nhà họ Sử không thức tỉnh, mà vì mất mát
quá lớn. Bọn họ bị nhà họ Ôn làm cho chỉ còn hai bàn tay trắng, lúc này cứ như vậy bỏ qua, bọn họ không cam tâm.
Hai mạng người, nếu là trước kia còn có thể giảng hòa, bây giờ đã hoàn toàn không thể nào.
Bây giờ là huyết hải thâm cừu!
Vốn dĩ chị dâu hai Sử định dẫn cả hai đứa nhỏ đi, nhưng mà tính cách con trai nhỏ từ bé đã kích động. Trước kia cũng rất hận nhà họ Ôn, bây giờ thấy anh cả bị b.ắ.n chết, chắc chắn cậu ta sẽ không từ bỏ ý định.
Trong lòng chị dâu hai Sử vô cùng bất lực, kéo tay con trai, nói: “Tuấn Quân, con hãy đi cùng mẹ đi, đừng báo thù gì đó nữa có được không...”
Nhưng mà lời bà ta còn chưa nói hết, tay đã bị Sử Tuấn Quân giãy ra: “Mẹ, con không thể không cảnh cáo mẹ, nếu như mẹ dám ly dị với cha con, bước ra khỏi cánh cửa này rồi mẹ không còn là mẹ con nữa. Đợi đến khi mẹ già rồi, c.h.ế.t đi, con cũng sẽ không nhìn mẹ lấy một lần!”
Chị dâu hai Sử cảm thấy trái tim bị người con thứ hai đ.â.m mạnh một nhát: “Nhà họ Sử các người đều là một đám điên khùng. Tiểu Xuân, con hãy đi cùng với mẹ, chúng ta hãy cách bọn họ thật xa.”
Cuối cùng chị dâu hai Sử vẫn ly dị với anh hai sử, dẫn theo con gái sang tỉnh khác nương nhờ thân thích, còn đổi họ con gái theo họ mình.