Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 565: Ly trà xanh thứ năm trăm sáu mươi lăm
Cập nhật lúc: 2024-11-10 14:46:09
Lượt xem: 86
Thấy Đồng Gia Tín mang vẻ mặt oan như Đậu Nga, suýt chút nữa Đồng Tuyết Lục không nhịn được đã bật cười.
Cô không ngờ ông nội cũng có lúc chơi xấu như thế.
Thời tiết rất nóng, cô nấu một vài món giải nhiệt cho mọi người, dùng đậu xanh làm thành bánh đậu xanh, lại nấu thêm một nồi canh bí đao và hạt ý dĩ hầm xương sườn.
Bí đao được hái trong sân nhà, phát triển cực kỳ tốt, nhiều tới nỗi ăn không hết.
Trừ hầm canh ra còn có thể làm thành mứt bí đao, vỏ bí đao rửa sạch sẽ rồi phơi khô còn có thể làm thành thuốc bắc pha trà xuống, có tác dụng giải nhiệt lợi tiểu.
Đồng Tuyết Lục không thích ăn mứt bí đao, cảm giác bị ngọt quá, nhưng mà đối với trẻ con ở niên đại này, chỉ cần là đồ ngọt thì bọn chúng đều thích.
Dạo này Tiêu Miên Miên bắt đầu thay răng, hôm qua lại rụng một cái răng cửa. Cậu anh trai không nên thân Đồng Gia Tín luôn lấy chuyện này ra để trêu chọc cô bé, khiến cô bé khổ sở không thôi.
Nhưng lúc này nhìn thấy có đồ ăn ngon, cô bé lập tức toét miệng nhỏ ra cười tươi, lộ ra nụ cười thiếu răng vừa dễ thương vừa hài hước.
Mấy anh em đầy đủ dinh dưỡng, vóc dáng cao hơn so với trẻ con nhà khác, da vừa trắng vừa mềm mại, hoàn toàn vượt xa đám bạn cùng trang lứa.
Bình thường khi ra ngoài tư lệnh Tiêu rất thích khoe khoang về mấy đứa cháu trai cháu gái nhà mình.
Đợi mấy ông chơi bài giấy xong, Đồng Tuyết Lục bưng canh bí đao ý dĩ hầm xương sườn đến phòng khách.
Canh bí đao ý dĩ hầm xương rất ngon miệng, thích hợp để ăn vào ngày hè trời nóng bức thế này. Mọi người ăn liền hai bát mới dừng miệng.
Đồng Tuyết Lục nói ra chuyện cô từ chối đề cử tới bộ Ngoại giao của chủ nhiệm khoa.
Ngụy Quốc Chí nghe xong không khỏi tiếc nuối: “Tới bộ Ngoại giao rất được mà, Tuyết Lục, cháu không suy nghĩ thêm à?”
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: “Chí hướng của cháu không ở nơi này.”
Ngụy Quốc Chí còn muốn khuyên nhủ thêm, lại bị Thẩm Uyển Dung kéo tay lại, còn trừng mắt lườm ông ta một cái, lúc này ông ta mới ngại ngùng ngậm miệng.
Tư lệnh Tiêu buông bát trong tay xuống, nhìn cô nói: “Từ trước tới giờ cháu luôn là đứa nhỏ có chủ kiến, nếu như cháu đã suy nghĩ kỹ càng rồi, vậy thì cứ làm theo ý của cháu đi. Ông nội ủng hộ cháu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-565-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-sau-muoi-lam.html.]
Khóe miệng Đồng Tuyết Lục cong lên: “Cảm ơn ông nội.”
Thật ra cô hơi sợ ông nội sẽ gia nhập đội ngũ khuyên nhủ, đối với sự nghiệp không phân biệt sang hèn giàu nghèo, chỉ có thích và không thích mà thôi.
Tới bộ ngoại giao áp lực rất lớn, cô không muốn sống mệt mỏi như vậy.
Hơn nữa sau khi tới bộ Ngoại giao còn phải thường trú ở nước ngoài, cơ bản hơn nửa đời đều sinh sống ở nước ngoài.
Sau khi tích lũy đủ tư lịch rồi mới có thể trở lại bộ Ngoại giao trong nước đảm nhiệm cương vị quan trọng, điều này đồng nghĩa với việc cô phải tách ra khỏi người nhà và cả Ôn Như Quy nữa.
Còn thân phận và công việc của Ôn Như Quy đã định trước anh sẽ không thể xuất ngoại.
Vì vậy cho dù xét từ tính cách, sở thích, hay là tương lai phát triển, cô đều không muốn đi theo con đường chính trị, càng không muốn làm việc trong bộ phận ngoại giao.
Ông Ôn thấy tư lệnh Tiêu nhận được lời cảm ơn của Đồng Tuyết Lục, vội vàng biểu đạt ý nghĩ của mình: “Tuyết Lục, ông cũng ủng hộ cháu, cháu muốn làm gì thì làm cái đó.”
Vân Chi
Với gia sản của nhà họ Ôn bọn họ, cho dù sau khi tốt nghiệp cô không muốn đi làm, nhà họ Ôn cũng nuôi được.
Huống hồ ông cũng không muốn Đồng Tuyết Lục ra nước ngoài. Nếu như thật sự như vậy, sau này ông đừng hòng được ăn thức ăn ngon mà cô nấu.
Đồng Tuyết Lục: “Cảm ơn ông nội Ôn, được mọi người ủng hộ như vậy, sau này cho dù làm gì cháu cũng có lòng tin.”
Ông Ôn lập tức vui vẻ rung rung bộ râu.
Tư lệnh Tiêu không thích dáng vẻ khoe khoang của đối phương, hừ một tiếng: “Tuyết Lục gọi ông là ông nội Ôn, không phải ông nội, lão già ngoan cố nhà ông đừng có hòng thế chỗ tôi.”
Ông Ôn không tức giận, trái lại càng cười đắc ý hơn: “Sau này Tuyết Lục kết hôn với Như Quy rồi sẽ đổi giọng gọi tôi là ông nội, đến lúc đó chẳng phải ông sẽ ghen tị c.h.ế.t hay sao?”
Tư lệnh Tiêu: “...”
Đồng Tuyết Lục đầy mặt bất đắc dĩ, lắc đầu.
Tuổi hai người này cộng lại cũng phải hơn trăm rồi, thế mà ngày nào cũng gây sự với nhau như trẻ con.
Bên này hòa thuận vui vẻ, thì bên kia nhà họ Sử lại đang cãi nhau ầm ĩ.