Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 564: Ly trà xanh thứ năm trăm sáu mươi tư

Cập nhật lúc: 2024-11-10 14:36:16
Lượt xem: 119

Tiết trời ngày một nóng hơn.

Khi tháng bảy nóng bức tới, nhân dân cả nước đón chào đợt thi đại học thứ hai.

Trước khi thi đại học, sinh viên đã thi cuối kỳ xong, thành tích của Đồng Tuyết Lục lại lần nữa xếp hạng nhất toàn khoa.

Trước khi nghỉ chủ nhiệm khoa gọi cô tới phòng làm việc.

Chủ nhiệm khoa vừa thấy cô đã nở nụ cười hòa ái: “Bạn học Đồng, thành tích của em vô cùng ưu tú. Sau khi họp xong, chúng tôi muốn đề cử em đến bộ Ngoại giao để thực tập trong hè này.”

“Nếu ba năm rưỡi tiếp theo em vẫn tiếp tục giữ vững thành tích hiện tại, chờ sau khi em tốt nghiệp, chúng tôi sẽ sắp xếp cho em vào bộ ngoại giao.”

Thành tích nói và viết tiếng Anh của Đồng Tuyết Lục đều cực kỳ ưu tú, cộng thêm tính cách thẳng thắn, làm việc cực kỳ quyết đoán, là hạt giống ngoại giao tốt.

Học sinh giống như vậy, từ năm đầu tiên đại học sẽ được đề cử tới bộ Ngoại giao thực tập, tiến hành đào tạo trọng điểm.

Chủ nhiệm khoa cho rằng sau khi nghe được tin tức này nhất định cô sẽ mừng rỡ như điên, ai ngờ Đồng Tuyết Lục lại nói: “Cảm ơn chủ nhiệm khoa đã khen ngợi, nhưng em đã quy hoạch xong tương lai của mình rồi.”

“Em đã tự học xong hết chương trình học năm thứ nhất, mùa hè này em định bắt đầu học chương trình học năm hai, cuối học kỳ sau em sẽ xin trường học cho nhảy cấp.”

Chủ nhiệm khoa ngẩn ra: “Nhảy cấp? Có phải em quá nóng lòng rồi không bạn học Đồng? Học ngôn ngữ không có đường tắt, tôi kiến nghị em nên làm đến nơi đến chốn, đi từng bước một tương đối tốt, tương lai tới bộ Ngoại giao, mới có thể dùng kiến thức vững vàng để phục vụ cho quốc gia.”

Đồng Tuyết Lục nói lời xin lỗi: “Chủ nhiệm khoa, ý của em là sau khi tốt nghiệp em không có ý định tới bộ Ngoại giao.”

Chủ nhiệm khoa dừng lại: “Vậy em định làm gì?”

Đồng Tuyết Lục nói dối: “Có thể sẽ làm giáo viên.”

Chân mày chủ nhiệm khoa nhíu lại: “Làm giáo viên sao có thể so với làm việc trong bộ Ngoại giao được? Tới bộ Ngoại giao, tương lai sau này của em sẽ rực rỡ hơn, không gian phát triển cũng cực kỳ lớn, hay là em về thương lượng với người nhà trước đi rồi hãy quyết định?”

Chủ nhiệm khoa tận tình khuyên bảo Đồng Tuyết Lục, nhưng mà Đồng Tuyết Lục lại lần nữa từ chối.

“Xin lỗi chủ nhiệm khoa. Từ trước đến giờ em chưa từng nghĩ đến việc tới bộ Ngoại giao. Em cảm thấy dù có làm bất cứ ngành nghề gì, năng lực chỉ là một phương diện, quan trọng hơn chính là hứng thú. Nếu như con người không có hứng thú đối với chuyện gì đó, hay công việc nào đó, vậy thì chắc chắn sẽ khó bước dài lâu.”

Nói đến đây, cô dừng một chút: “Mà em thì không có hứng thú với công việc ngoại giao, cho nên chỉ có thể từ chối ý tốt của chủ nhiệm khoa.”

Chủ nhiệm khoa cảm giác đầu lớn hơn một vòng, không ngờ nhân tài lại chạy mất, vẫn cố vùng vẫy thêm lần cuối: “Cho dù em muốn làm giáo viên cũng không cần vội vàng nhảy cấp, nắm vững kiến thức mới là quan trọng.”

Trên mặt Đồng Tuyết Lục lập tức lộ ra vẻ xấu hổ: “Em nhảy cấp là có nguyên nhân.”

Chủ nhiệm khoa vội hỏi: “Nguyên nhân gì?”

Đồng Tuyết Lục: “Em muốn tốt nghiệp sớm một chút để kết hôn với chồng sắp cưới của mình.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-564-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-sau-muoi-tu.html.]

Khóe miệng chủ nhiệm khoa co quắp dữ dội: “...”

Chủ nhiệm khoa cảm thấy thế giới quan của mình bị chấn động.

Ông lại khuyên thêm một hồi, nói kết hôn không mâu thuẫn với việc tới bộ Ngoại giao, nhưng mà Đồng Tuyết Lục vẫn kiên quyết từ chối.

Cuối cùng chủ nhiệm khoa chỉ có thể để cô rời đi trong tiếc nuối.

Kết hôn chẳng qua chỉ là một cái cớ mà thôi, cô đã lên kế hoạch cả rồi, mục tiêu của cô từ đầu đến cuối chỉ có một: Buôn bán làm ăn.

Còn bộ Ngoại giao, không phải khẩu vị của cô.

Nghỉ hè tới, cuối cùng bọn nhỏ cũng không cần phải đi học.

Mặc dù ông Ôn rất thích trẻ con, nhưng mà vẫn bị ồn ào đến mức đau cả đầu.

Vân Chi

Nghỉ chưa được ba ngày, Đồng Tuyết Lục đã phát hiện ra điều không ổn.

Trí nhớ của ông Ông suy giảm rất nhanh, một giây trước vừa nói chuyện với cô, giây tiếp theo đã quên mất.

Đồng Tuyết Lục lo lắng không biết có phải ông bị mắc bệnh Alzhaimer hay không, chính là bệnh suy giảm trí nhớ tuổi già, nên vội vàng dẫn ông tới bệnh viện kiểm tra.

Chỉ là trình độ y học ở niên đại này hết sức có hạn, bác sĩ cũng không thể nào chắc chắn được, chỉ nói để ông rèn luyện trí óc nhiều một chút.

Sau khi về nhà, Đồng Tuyết Lục đưa ông hai quả óc chó, để ông xoay xoay trong tay chơi mỗi ngày, lại “cưỡng ép” ông dậy sớm tập thể dục buổi sáng với chú Tông.

Trừ việc này ra, cô còn tự mình làm một bộ bài giấy, để ông có thể chơi cùng với ông nội và những người khác.

Hôm nay, bốn ông già đang ngồi chơi bài giấy.

Tư lệnh Tiêu suýt chút nữa bị thua mất cả quần cộc, gương mặt đen thui.

Ông Ôn được nước rung rung bộ râu: “Ông già bảo thủ, ông vô dụng thật.”

Tư lệnh Tiêu tức giận đỏ bừng mặt, đang định đốp chát thì Đồng Gia Tín đột nhiên không biết sống c.h.ế.t nói: “Ông nội, cho cháu một mao đi mua kẹo ăn đi.”

Tư lệnh Tiêu đổ lỗi ngay tại chỗ: “Lúc chơi bài không được xin tiền người khác, là do cháu vòi tiền ông nên ông mới thua đấy.”

Nỗi oan từ trên trời rơi xuống.

Đồng Gia Tín kêu oan: “Ông nội, trước đó ông cũng thua mà, liên quan gì tới cháu?”

Tư lệnh Tiêu trừng mắt: “Vừa rồi cháu đứng phía sau ông, là do cháu mang vận xui tới cho ông, nếu không chắc chắn ông sẽ không thua.”

Đồng Gia Tín: “...”

Loading...