Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 562: Ly trà xanh thứ năm trăm sáu mươi hai
Cập nhật lúc: 2024-11-10 14:35:38
Lượt xem: 115
Đồng Tuyết Lục đắp chăn cho hai người, đầu tựa vào bả vai anh, nói: “Đúng rồi, anh phát hiện ra mình có cảm giác với em từ khi nào?”
Mùi hoa trong trẻo ập tới đầu mũi, đó là mùi thơm đặc biệt thuộc về riêng cô.
Trái tim Ôn Như Quy đập điên cuồng: “Thật ra thì từ lần đầu tiên anh gặp em, anh đã nhớ kỹ em rồi.”
Ánh trăng đêm đó cũng ấm áp như đêm nay, trong đầu anh lập tức hiện lên khuôn cô, mỗi đường nét đều rõ ràng.
Trong lòng Đồng Tuyết Lục nghĩ đến điều gì đó: “Bệnh không nhớ được mặt người của anh bắt đầu từ khi nào? Là không nhớ được vẻ ngoài của tất cả mọi người à?”
Ôn Như Quy suy nghĩ một chút: “Anh cũng không nhớ nổi là bắt đầu từ khi nào, chỉ nhớ từ khi bắt đầu có ký ức đã không nhớ được vẻ ngoài của người khác. Là nam còn khá hơn một chút, mặt của nữ thì rất khó nhớ được.”
Hai tay Đồng Tuyết Lục lập tức siết chặt lại, cô nghi ngờ Ôn Như Quy không phải trời sinh đã mắc bệnh mù mặt, mà là sau khi bị Trình Tú Vân ngược đãi mới sinh bệnh.
Nhất là anh không muốn nhớ mặt phái nữ, cô cảm thấy đó là do anh đang tự bảo vệ mình, cố tình quên mặt nữ tính.
Cơn đau ập tới, trái tim như bị người ta đ.ấ.m mạnh một phát.
Nhưng mà, để anh không phát hiện ra, cô nhanh chóng chuyển đề tài.
Hai người dựa vào nhau nói chuyện rất lâu, không mang theo chút dục vọng nào, lại khiến linh hồn càng xích lại gần nhau hơn.
Khoảng mười hai giờ, Ôn Như Quy nói: “Trễ lắm rồi, em mau nghỉ ngơi sớm đi. Anh ở ngay phòng bên cạnh, có chuyện gì cứ gọi anh là được”
Ai ngờ nghe thấy câu nói của anh, chân mày Đồng Tuyết Lục lại nhíu chặt, trưng ra vẻ mặt sợ hãi: “Anh... Anh đừng đi mà, một mình em ngủ sợ lắm.”
Tiếng “Anh” này mềm mại kia, như một chiếc lông chim lướt nhẹ qua đầu quả tim, khiến anh ngứa ngáy không chịu được, lại chẳng thể nào gãi đến.
Yết hầu Ôn Như Quy khẽ chuyển động: “Hay là... Anh ở đây nhìn em ngủ, đợi em ngủ rồi anh lại về nhé?”
Đồng Tuyết Lục chu đôi môi đỏ mọng lên, lắc đầu: “Không được. Nếu như nửa đêm em tỉnh lại không thấy anh, em sẽ rất sợ.”
Ôn Như Quy l.i.ế.m môi: “Vậy anh ngồi trên ghế trông em cả đêm.”
Đối mặt với ánh mắt vô cùng chân thành của anh, trong lòng Đồng Tuyết Lục dâng lên một dòng nước ấm: “Ngày mai anh còn phải đi làm nữa. Hay là... Tối nay anh ngủ ở đây đi.”
Trái tim Ôn Như Quy đập thình thịch. Lời cô nói giống như có ma lực, đang đầu độc thôi thúc anh làm chuyện xấu, nhưng anh vẫn rất khắc chế, lắc đầu: “Không được. Chúng ta vẫn chưa kết hôn, như vậy sẽ không tốt cho em.”
Đồ ngốc này, sao anh lại tốt như vậy chứ?
Sống mũi Đồng Tuyết Lục cay cay, ôm cánh tay anh, chơi xấu: “Không được. Dù thể nào thì tối nay anh cũng phải ở đây với em. Chúng ta đã đính hôn rồi, ngủ trên một chiếc giường thì làm sao?”
Trong lòng Ôn Như Quy đang nổ ra một cuộc chiến, một bên là ác quỷ nói: “Cơ hội khó có được như vậy, thế mà lại muốn đi, anh có phải đàn ông không thế? Có phải anh không được hay không?”
Một bên là thiên thần lắc đầu như trống bỏi: “Không được không được, như vậy sẽ tổn hại đến danh dự của cô ấy, anh phải tự kiềm chế bản thân...”
Một phút sau, Ôn Như Quy đã nằm lên giường, cảm thấy mình rất lưu manh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-562-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-sau-muoi-hai.html.]
Đồng Tuyết Lục không trêu anh nữa, ngáp một cái, nói: “Đi ngủ thôi, sớm mai thức dậy em sẽ làm bữa sáng cho anh.”
Ôn Như Quy nhìn cô, trong giọng nói mang theo chút khàn khàn: “Ừ.”
Đồng Tuyết Lục nhắm mắt lại, hơi thở nhanh chóng trở nên vững vàng.
Chờ cô ngủ rồi, trái tim đang đập thình thịch của Ôn Như Quy mới từ từ khôi phục lại bình thường.
Ôn Như Quy còn tưởng rằng đêm nay mình sẽ phấn khích đến nỗi không ngủ được, nhưng mà dần dần, mí mắt của anh bắt đầu díu lại một chỗ, cuối cùng không nhịn được chìm vào mộng đẹp.
Chờ khi bên tai truyền tới tiếng hít thở đều đều, Đồng Tuyết Lục mới từ từ mở mắt ra.
Vân Chi
Đập vào mắt là khuôn mặt anh tuấn của anh, đôi hàng mi dài rậm cong vút của anh nhắm lại trông rất giống hai chiếc quạt nhỏ, cánh môi hồng hào mím chặt thành một đường, dáng vẻ khi ngủ rất đẹp mắt...
Cũng rất ngoan nữa.
Đồng Tuyết Lục không chạm vào anh, cũng không phát ra tiếng động nào, cứ nhìn chằm chằm như vậy.
Tối nay cô cố ý ở lại tất nhiên không phải vì muốn làm chuyện xấu, căn cứ cũng không phải nơi thích hợp để làm chuyện xấu. Cô dùng trăm phương ngàn kế ngủ chung một phòng với anh chính vì muốn biết buổi tối anh có làm ra hành động nào khác thường hay không.
Trước kia cô từng xem phim, người bị tâm thần phân liệt sẽ đột nhiên tỉnh dậy hoạt động lúc nửa đêm, kỳ lạ là sau khi tỉnh dậy bọn họ không hề nhớ nổi chuyện này.
Cô muốn xác nhận xem rốt cuộc bệnh tình của Ôn Như Quy đã nghiêm trọng đến mức nào rồi.
Thời gian trôi qua từng giờ từng phút, duy trì nguyên một tư thế cả đêm không động đậy khiến cô bắt đầu ê ẩm hết mình mẩy, cô không nhịn được vươn vai duỗi người.
Vừa mới cử động một cái, dường như Ôn Như Quy đã phát hiện ra, chân mày khẽ cau lại. Đồng Tuyết Lục sợ hãi vội nín thở, không dám lộn xộn nữa.
Cũng may Ôn Như Quy không tỉnh lại, càng may mắn hơn chính là cho đến tận khi trời tờ mờ sáng anh vẫn luôn say ngủ, chưa hề thức dậy mộng du hay là làm chuyện gì kỳ lạ.
Thời gian trôi đến sáu giờ sáng, đôi mi dài rậm của Ôn Như Quy khẽ cử động, Đồng Tuyết Lục vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Một giây sau Ôn Như Quy mở mắt ra, đối mặt với gương mặt trắng nõn xinh đẹp của cô thì ngẩn người, ngay sau đó tim bắt đầu đập điên cuồng thêm lần nữa.
Thế mà anh lại ngủ quên mất!
Ôn Như Quy cảm thấy thật sự không thể tưởng tượng nổi. Lần đầu tiên hai người ngủ chung trên một chiếc giường, cơ hội hiếm có như vậy tại sao anh lại ngủ quên mất?
Anh nên nhìn chăm chằm vào gương mặt cô cả buổi tối mới đúng. Bây giờ trời đã sáng, anh phải mau chóng quay về phòng ký túc của Chu Diễm, nếu không để người khác trong ký túc dậy thấy sẽ không hay.
Nghĩ đến điều này, trong lòng anh không nhịn được dâng lên cảm giác ảo não.
Ngắm cô thêm một lát, anh cưỡng ép mình bò xuống khỏi giường, động tác nhẹ nhàng, lúc quay người anh khẽ dừng một chút rồi đột nhiên cúi người xuống.
Đôi môi ấm áp của anh nhẹ nhàng in lên mặt cô, sau đó tai và mặt đều đỏ ửng lên như vừa làm chuyện xấu.
“Cạch” một tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên.
Chờ khi cửa đóng lại, Đồng Tuyết Lục mới mở mắt ra lần nữa.