Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 560: Ly trà xanh thứ năm trăm sáu mươi
Cập nhật lúc: 2024-11-10 14:34:56
Lượt xem: 108
Mặt Ôn Như Quy lập tức như sắp bốc cháy, yết hầu lăn lộn mấy lần vẫn không phát ra được câu nào.
Hai người Chu Diễm và Hoàng Khải Dân cầm hộp cơm đang định đi rửa, đúng lúc trông thấy mặt Ôn Như Quy đang đỏ như máu, không khỏi nghi ngờ nhìn anh.
Chu Diễm nhớ ra, vừa rồi anh ki bo không cho mình ăn thịt liền tức giận, cố ý lớn tiếng nói: “Như Quy, mặt cậu bị gì thế này? Sao đỏ như đ.í.t khỉ thế?”
Vân Chi
Hoàng Khải Dân cũng cười theo, nói: “Không phải là không nỡ rời xa đồng chí Đồng chứ?”
Môi Đồng Tuyết Lục hơi cong lên: “Ngày mai là chủ nhật không phải đi học, tôi định ở lại căn cứ làm bữa sáng và bữa trưa cho Như Quy, nên đang hỏi anh ấy xem có tiện ở lại căn cứ hay không.”
Ôn Như Quy vội vàng gật đầu: Tiện chứ, bây giờ anh sẽ đi xin phòng ký túc luôn.”
Chuyện ngủ chung, anh không dám nghĩ tới, nhưng mà vừa nghĩ đến chuyện tối nay cô sẽ ở lại căn cứ, ngày mai là có thể trông thấy cô, độ cong trên khóe môi anh làm thế nào cũng không đè xuống được.
Chu Diễm: “...”
Hoàng Khải Dân: “...”
Vốn dĩ hai người đang định chọc quê Ôn Như Quy, không ngờ lại bị đút cho một đống thức ăn cho chó.
Mặc dù bọn họ đã kết hôn, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng được hưởng thụ đãi ngộ giống như Như Quy.
Rất... rất hâm mộ, ghen tị, hận.
Không quan tâm đến Chu Diễm và Hoàng Khải Dân đang ghen tị nữa, Ôn Như Quy dẫn Đồng Tuyết Lục đi đăng ký xin nghỉ lại.
Ký túc xá trong căn cứ vẫn còn phòng trống, Đồng Tuyết Lục là cháu gái tư lệnh Tiêu, còn là vợ sắp cưới của Ôn Như Quy, thân phận như thế tất nhiên đủ tư cách để ở lại căn cứ.
Trong căn cứ có rất nhiều thành quả nghiên cứu và tài liệu quan trọng, để bảo đảm an toàn, không phải thân thích của bất kỳ ai cũng có thể ngủ lại.
Sau khi đăng ký xong, hai người ra khỏi phòng làm việc, không vội về phòng ký túc ngay, mà tản bộ quanh căn cứ để tiêu thực.
Trong đầu Ôn Như Quy vẫn đang nhộn nhạo vì câu “muốn ngủ chung với anh” cô vừa nói kia, cảm giác tim đập nhanh tới mức gần như không thể nào khống chế nổi.
Nhưng vì nghĩ cho danh dự của cô, anh chỉ có thể từ chối: “Tối nay em ngủ trong phòng anh đi, anh tới phòng ký túc xá mới nhận.”
Phòng anh cái gì cũng có, túc xá trống kia bình thường không ai ở, trừ một cái giường ra thì không có gì cả, hơn nữa khu vực ký túc xá bên đó không có ai ở, anh không yên tâm.
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Ừ.”
Thấy cô đồng ý, trong lòng anh không nhịn được dâng lên chút mất mát. Nếu lúc này không phải đang ở căn cứ thì tốt biết bao, nếu như bọn họ đã kết hôn rồi thì tốt biết bao.
Ai ngờ một giây sau lại nghe Đồng Tuyết Lục nghiêng đầu nói: “Buổi tối chờ khi mọi người ngủ rồi, anh lặng lẽ tới phòng em nhé, em có báu vật muốn cho anh xem.”
Báu vật!!!
Trái tim Ôn Như Quy đập mạnh “Thịch” một tiếng, dưới chân vấp phải cục đá, suýt chút nữa đã ngã vồ ếch.
Đồng Tuyết Lục vội vàng kéo tay anh lại, trêu chọc: “Kích động đến thế cơ à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-560-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-sau-muoi.html.]
“... Không.”
“Còn nói không, mặt anh đã đỏ thành đ.í.t khỉ rồi kia kìa.”
“...”
Ôn Như Quy xấu hổ đến mức hận không thể đào một hố để giấu mình đi, ánh mắt không dám đối diện với cô: “Không thể cho anh xem luôn bây giờ à?”
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: “Đã nói là báu vật thì tất nhiên không thể xem ở bên ngoài rồi. Hơn nữa... Em chỉ cho mình anh xem thôi đó.”
Mặt Ôn Như Quy đỏ tới mức gần như có thể chiên chín trứng gà bên trên, trong đầu hoàn toàn không khống chế được bắt đầu hiện lên đủ loại suy nghĩ khiến người ta đỏ mặt tim đập nhanh.
Vật báu... Chỉ cho một mình anh xem...
Anh thực sự không thể nào không nghĩ lệch lạc được!
Đồng Tuyết Lục nghiêng đầu nhìn lướt qua khuôn mặt anh, biết ngay anh đang suy nghĩ điều gì, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.
Bọn họ đi tới vườn rau của căn cứ, bên trong trồng rất nhiều rau dưa, rau dưa xanh biếc một vùng.
Ở góc phía tây của khu vườn, không dùng để trồng rau củ, mà trồng không ít hoa.
Trăm hoa đua nở, ong mật bay tới bay lui, bươm bướm lượn lờ dập dờn, gió buổi chiều tối thổi tới, mùi hoa tràn ngập.
Đồng Tuyết Lục chỉ vào một khóm hoa màu trắng, hỏi: “Chỗ hoa này đều do viện trưởng Trang trồng à?”
Ôn Như Quy gật đầu: “Đúng thế. Số hoa này đều do viện trưởng Trang và vợ ông ấy cùng nhau trồng.”
Lần trước anh và Chu Diễm từng hái hoa để lấy lòng người yêu khi chưa hỏi qua viện trưởng. Lúc về anh mua chút bánh để bồi thường, không ngờ viện trưởng không những không tức giận, còn nói phải mau chóng quyết định chuyện tổ chức buổi tiệc giao lưu hữu nghị.
Đúng lúc Đồng Tuyết Lục cũng đang nghĩ đến chuyện này, cô cười nói: “Chuyện lần trước em nói với anh, đã có ai đăng ký tham gia chưa?”
“Có, mấy đồng chí độc thân đều đã đăng ký, vẫn đang chỉnh sửa lại tư liệu, phải sang tuần mới có thể đưa cho em được.”
Những tia nắng chiều tà chiếu lên gương mặt cô, giống như thoa lên một lớp phấn, anh nhìn vào, tim đập thình thịch.
Bên tai là tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua, hòa cùng với tiếng tim đập của anh, sắp không phân rõ được đâu là tiếng gió, đâu là tiếng trái tim.
Đột nhiên anh giơ tay lên chỉ một chậu cây mới nảy mầm không lâu, nói: “Bụi hoa này do anh trồng. Chờ đến khi nó nở hoa, anh sẽ tặng em.”
Cô thích hoa, hôm đó từ trường học về anh đã quyết định sẽ tự tay trồng một chậu hoa cho cô.
Đồng Tuyết Lục nhìn theo hướng anh chỉ, ánh mắt sáng lên: “Đây là hoa gì vậy?”
“Hoa sơn trà trắng.” Vẻ mặt Ôn Như Quy có chút ngại ngùng, nhìn cô hỏi: “Em có thích không?”
Đôi môi đỏ mọng của Đồng Tuyết Lục cong lên, nhón chân hôn một cái trên mặt anh: “Thích, đây là phần thưởng dành cho anh.”
Nơi bị cô hôn có chút ngứa ngáy, Ôn Như Quy vô thức vươn tay lên sờ, đáy mắt ngập tràn ý cười.
Hai người đi dạo quanh vườn rau một lúc lâu, khi bóng đêm dần dần bao trùm, muỗi trong vườn rau nhiều hơn, hai người đành phải quay về.