Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 559: Ly trà xanh thứ năm trăm năm mươi chín
Cập nhật lúc: 2024-11-10 14:34:17
Lượt xem: 118
Đồng Tuyết Lục bỏ dầu vào nồi, sau khi dầu nóng thì cho hành gừng tỏi hoa tiêu với ớt vào trong. Mùi thơm bay lên, trong nháy mắt đã khơi dậy cơn thèm ăn của tất cả mọi người ở đây.
Đợi khi nước canh đỏ hồng sôi ùng ục, Đồng Tuyết Lục bỏ cá vào nồi, khi thấy miếng cá đổi sắc và quăn lại, lập tức vớt lên.
Sau khi múc hết cá ra bát, cô lại rải thêm hoa tiêu và dầu sôi lên trên mặt, một tiếng “xèo” vang lên, miếng cá như được mạ thêm một tầng bóng loáng.
Mùi thơm lập tức tràn ngập khắp phòng bếp.
Đồng Tuyết Lục rải chút hành lá thái nhỏ lên trên, một bát canh cá chua cay cứ thế hoàn thành.
Đầu bếp nhà ăn nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm canh cá chua cay không chớp mắt: “Đúng là thơm thật đấy. Cách làm của tôi trước đây không khác cô là mấy, nhưng lại không thể thơm được như cô nấu, không biết nguyên nhân vì sao?”
Đồng Tuyết Lục: “Chắc là do vấn đề độ lớn của lửa. Độ lớn của lửa là điểm mấu chốt trong nấu ăn, chênh lệch mỗi phút mỗi giây cũng khiến mùi vị biến đổi rất nhiều.”
Đầu bếp nhà ăn lại gật đầu tiếp thu lần nữa: “Sau này tôi sẽ thử lại một lần.”
Nói xong ánh mắt ông rơi vào trên món canh cá chua cay, nói với Ôn Như Quy: “Mùi đã thơm thế này rồi, chắc là ăn vào sẽ càng thơm hơn nhỉ?’
Ôn Như Quy có nghe thấy lời đầu bếp nhà ăn nói không?
Tất nhiên rồi.
Ôn Như Quy sẽ mời đầu bếp ăn canh cá chua cay với chứ?
Đừng nghĩ nhiều, lần này anh đã quyết định làm kẻ ác giả câm giả điếc rồi.
Đây chính là món ăn do vợ sắp cưới tự tay làm cho anh, người đàn ông khác đừng hòng ăn được một miếng. nếu như có thể, ngay cả mùi thơm anh cũng không muốn để bọn họ ngửi được.
Ý muốn chiếm hữu của anh chính là mạnh mẽ như vậy đấy!
Sau khi Đồng Tuyết Lục nấu xong hết các món ăn, cũng đến giờ ăn tối.
Người của căn cứ vừa bước vào nhà ăn lập tức ngửi thấy mùi thơm ập vào mặt.
“Thơm quá đi mất! Hôm nay nấu món gì thế đầu bếp Lâm? Sao thơm vậy?”
Đầu bếp nhà ăn bĩu môi nói: “Ăn món gì không phải đều viết trên bảng hết rồi sao? Tự nhìn đi. nhưng mà tôi có thể nói cho các cậu biết, mùi thơm kia chính là món canh cá chua cay do vợ sắp cưới của nghiên cứu viên Ôn nấu.”
Muốn ăn sao? Ha ha, năm mơ đi.
Sở dĩ đầu bếp nhà ăn nói cho mọi người biết mùi thơm ấy bắt nguồn từ thức ăn do Đồng Tuyết Lục nấu là vì muốn mọi người cùng trải nghiệm cảm giác được ngửi nhưng không được ăn giống mình, không thể nắt một mình ông ta chịu khổ được.
Quả nhiên, nghe thấy lời đầu bếp nhà ăn nói, mọi người đều thở dài liên tục.
“Tôi rất thân với Như Quy, mấy cậu nói xem tôi xin cậu ấy một chút, chắc là cậu ấy sẽ cho nhỉ?”
“Tôi thấy hơi khó đấy.”
Trước khi Ôn Như Quy có người yêu, anh cực kỳ hào phóng với đồng nghiệp trong căn cứ, có lúc được khen thưởng sẽ lập tức đưa cho người cần hơn anh.
Nhưng mà từ sau khi có người yêu, anh như thay đổi thành người khác.
Trở nên hẹp hòi hơn, còn thích ăn mảnh!
Người yêu Ôn Như Quy thường xuyên gửi đồ ăn ngon tới căn cứ qua bưu điện, nhưng mà cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng chia cho người khác. Đừng nói là bọn họ, ngay cả hai người Chu Diễm và Hoàng Khải Dân xưng anh gọi em với anh cũng chẳng được chia một tí tẹo nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-559-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-nam-muoi-chin.html.]
Cho nên lúc này muốn chia đồ ăn trong tay anh ư?
Khó lắm, còn khó hơn lên trời ấy chứ.
Tất nhiên Ôn Như Quy nghe thấy lời bàn tán của những người xung quanh, nhưng anh giả vờ không nghe thấy gì cả. Anh gắp một miếng cho Đồng Tuyết Lục rồi bắt đầu ăn từng miếng từng miếng.
Canh cá chua cay vừa tê vừa cay, cay đến mức cực kỳ sảng khoái.
Thịt cá mềm mại thơm ngon, trắng nõn đậm đà, vừa vào miệng đã tan.
Ôn Như Quy cảm thấy món cá lần này còn ngon hơn cả lần trước được ăn.
Đồng Tuyết Lục nhìn anh ăn, đổ cả mồ hôi trên mũi, khóe miệng cong lên: “Ăn ngon không?”
“Ngon chứ, em nấu đều ngon hết.” Ôn Như Quy lại gắp hai miếng sườn xào chua ngọt cho cô: “Em ăn nhiều một chút.”
Hai người Chu Diễm và Hoàng Khải Dân cầm khay cơm đi từ bên ngoài vào nhà ăn, liếc mắt đã thấy hai người Ôn Như Quy và Đồng Tuyết Lục đang nói chuyện tình tứ.
Đây không phải là điểm chính, điểm chính là trước mặt đối phương bày một bàn thức ăn ngon, từ xa nhìn vào đã khiến người ta bụng đói ùng ục.
Chu Diễm vừa xông tới vừa nói: “Như Quy à, cậu đúng là quá xấu rồi, có đồ ăn ngon lại không gọi chúng tôi.”
Hoàng Khải Dân không đi theo, mà đi thẳng tới cửa sổ gọi một phần thịt.
Chu Diễm: “Như Quy, các cậu đang ăn cơm à?”
Ôn Như Quy liếc anh ta một cái, gắp một miếng sườn xào chua ngọt bỏ vào miệng: “Ừ, cậu không thấy sao?”
Chu Diễm nghẹn họng: Tất nhiên anh ta thấy chứ, chẳng phải lúc này nên mời anh ta ngồi xuống ăn chung sao?
Nhưng mà có vẻ như Ôn Như Quy không hiểu ám chỉ của anh ta, lại cúi đầu ăn thêm một miếng cơm, còn gắp một miếng cá cực kỳ thơm ngon nữa.
Chu Diễm tức giận đỏ rần cả mặt: “...”
Anh em cái quái gì chứ, đều là lừa gạt cả!
Thấy dáng vẻ ngây thơ của hai người, Đồng Tuyết Lục không nhịn được muốn cười.
Nếu đổi lại là bình thường, nhất định cô sẽ mở miệng mời Chu Diễm và Hoàng Khải Dân ngồi xuống ăn chung, chỉ là hôm nay cô muốn nuông chiều Ôn Như Quy một lần.
Vân Chi
Anh muốn độc chiếm, vậy thì cô sẽ để anh độc chiếm.
Vì thế chỉ có thể khiến đám người Chu Diễm tủi thân thôi.
Chu Diễm dứng trước mặt bọn họ mất một lúc lâu, hít vào mũi không ít mùi thơm, nhưng lại không ăn được nửa miếng thịt nào.
Thảm hại hơn là chờ khi anh ta đi tới cửa sổ nhà ăn thì thịt đã bán hết mất rồi.
Rất đáng giận.
Ăn cơm tối xong, Ôn Như Quy nói: “Đi thôi, anh đi mượn xe của căn cứ đưa em về.”
Đồng Tuyết Lục ngẩng đầu, chớp chớp mắt nói: “Tối nay em không về, em muốn ở lại căn cứ... Ngủ cùng với anh.”
Ôn Như Quy: !!!