Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 556: Ly trà xanh thứ năm trăm năm mươi sáu
Cập nhật lúc: 2024-11-10 14:33:13
Lượt xem: 108
Điều đáng sợ nhất là bầu không khí đột nhiên tĩnh lặng.
Vân Chi
Bốn người trố mắt nhìn nhau, trong không khí tràn ngập sự xấu hổ.
Ánh mắt Ôn Như Quy quét qua nửa đoạn lưng lộ ra của hai người Chu Diễm và Hoàng Khải Dân, vội vàng tiến lên một bước, chắn trước mặt Đồng Tuyết Lục.
Mặt anh đỏ lên: “Sao đột nhiên em lại tới đây?”
Đôi mi thanh tú của Đồng Tuyết Lục khẽ nhíu lại: “Chẳng lẽ em không thể tới đây sao? Hay là em tới làm lỡ chuyện của các anh?”
Tai Ôn Như Quy đỏ ửng: “Anh không có ý đó, chỉ là anh lo lắng cho sự an toàn của em thôi. Nếu như biết em tới, chắc chắn anh sẽ tới trạm xe đón em.”
Hai người Chu Diễm và Hoàng Khải Dân vội vàng kéo quần lên, ánh mắt không dám tiếp xúc với Đồng Tuyết Lục.
“À, chúng tôi còn có việc, chúng tôi đi trước nhé.”
Nói xong hai người nhạy như có ma đuổi phía sau, lao như bay ra khỏi phòng ký túc, rồi nhanh chóng biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
Trong ký túc xá chỉ còn lại hai người Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy.
Ôn Như Quy tháo túi xách quân đội xuống giúp cô, quan tâm hỏi: “Có khát không? Anh rót cho em ly nước nhé.”
Đồng Tuyết Lục thấy anh chạy đông chạy tây vì mình, nảy ra ý trêu chọc: “Anh vẫn chưa nói cho em biết vừa rồi các anh đang làm gì đâu đấy? Ba thằng đàn ông đóng cửa cởi quần áo, các anh... Không phải là đồng tính chứ?”
“Keng”.
Ôn Như Quy sợ hãi, run tay một cái, chiếc cốc trong tay rơi xuống mặt đất, may mà bên trong không có nước.
Anh nhặt lên, ra ngoài rửa sạch sẽ rồi mới quay lại, mặt đỏ đến mức gần như nhỏ máu: “Anh không phải đồng tính, em đừng hiểu lầm.”
Sao anh lại thích đàn ông được? Cho dù thật sự thích đàn ông, thì chắc chắn cũng không phải hai tên Chu Diễm và Hoàng Khải Dân kia.
Mặt Đồng Tuyết Lục đầy vẻ vô tội nói: “Vậy tại sao các anh lại đóng cửa rồi cởi quần áo ra? Dáng vẻ vừa rồi của các anh thật sự khiến người ta không thể không nghĩ đến chuyện lệch lạc.”
Ôn Như Quy đưa nước tới: “Chu Diễm và Hoàng Khải Dân nói chỗ xương cụt của bọn họ đều có nốt ruồi đen, muốn nhờ anh nhìn thử xem có phải có thật hay không, còn cửa là do Chu Diễm thuận tay khép hờ.”
Anh nên đuổi bọn họ đi từ sớm mới phải, đúng là gây họa.
Nếu để cô hiểu lầm thì phải làm sao bây giờ?
Đồng Tuyết Lục thấy anh cuống đến mức trán đổ đầy mồ hôi, không đành lòng trêu chọc anh thêm nữa: “Được rồi, em tin lời anh nói là được chứ gì.”
Ôn Như Quy thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống phía đối diện cô: “Em vẫn chưa nói cho anh biết tại sao em lại tới?”
Đồng Tuyết Lục uống một ngụm nước, không lạnh không nóng, luôn luôn là nhiệt độ thích hợp nhất, khóe miệng hơi nhếch lên: “Em nhớ anh nên tới đây tìm anh thôi.”
“!!!”
Gương mặt vừa mới hạ nhiệt của Ôn Như Quy lại lần nữa đỏ lên, trái tim đập thình thịch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-556-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-nam-muoi-sau.html.]
Đồng Tuyết Lục nghiêng đầu nhìn về phía anh, mặt đầy vẻ vô tội, nói: “Sao anh không nói gì thế? Chẳng lẽ anh không muốn gặp em sao?’
Đối mặt với đôi mắt điềm đạm đáng yêu của cô, trái tim Ôn Như Quy giống như bị người ta nhéo một cái, vội vàng nói: “Anh muốn, ngày nào anh cũng muốn gặp được em.”
Anh chỉ hận không thể kết hôn với cô ngay lập tức, cùng ở bên nhau 24 tiếng một ngày.
Chẳng qua là chuyện này căn bản không có khả năng.
Đồng Tuyết Lục nhìn anh chớp mắt mấy cái, đôi môi đỏ mọng hơi chu, nói: “Môi em vừa bị nước làm phỏng rồi, cần hôn hôn mới an ủi được.”
Thịch! Thịch! Thịch!
Nhìn cánh môi đỏ thắm của cô, hô hấp Ôn Như Quy hơi khựng lại, tim đập nhanh tới nỗi suýt chút nữa nhảy vọt ra khỏi cô họng: “Nước không nóng.”
Trong miệng thì nói nước không nóng, môi lại thành thật dán lên, còn l.i.ế.m môi cô một cái.
Mềm mại ấm áp, là cảm xúc mà anh tha thiết ước mong.
Vừa chạm vào đã không thể rời đi, Ôn Như Quy nghiêng người mút nhẹ, động tác thành thạo, hoàn toàn không còn dáng vẻ của tay gà mờ trong tình yêu thuở nào nữa.
Tay Đồng Tuyết Lục đặt trên bả vai anh, bị hôn đến mức gần như không thở nổi.
Một lúc lâu sau cô khẽ đẩy anh ra, giọng nói có chút hổn hển: “Cửa không khóa, nếu như bị người ta bắt gặp sẽ không hay.”
Chóp mũi hai người chạm nhau, hơi thở nóng bỏng của cô phả lên đôi môi anh, yết hầu Ôn Như Quy không tự chủ chuyển động hai cái.
“Miệng có còn đau nữa không?”
Đôi mi dài rậm của Đồng Tuyết Lục khẽ chớp chớp: “Vẫn đau.”
Ôn Như Quy nuốt nước miếng một cái: “Vậy để anh thoa thuốc cho em.”
Nói xong anh lại hôn thêm lần nữa, đồng thời tay bắt lấy cánh tay cô kéo vào trong n.g.ự.c mình, một giây sau Đồng Tuyết Lục đã ngồi trên bắp đùi anh.
Đồng Tuyết Lục vươn tay ôm lấy cổ anh, miệng hơi hé ra, đầu lưỡi anh lập tức tiến vào thăm dò.
Nụ hôn vừa bá đạo vừa dịu dàng, mang theo hơi thở đặc biệt của anh, xâm chiếm lãnh địa của cô từng chút từng chút một.
Hai người cách nhau rất gần, gần tới mức có thể nghe được tiếng hít thở và tiếng tim đập của đối phương.
Tim đập như sấm, đây là tần số tim đập vì nhau.
Chu Diễm đỏ mặt ngồi một lúc lâu ở phòng ký túc xá bên cạnh, càng nghĩ càng thấy không ổn. Vừa rồi anh ta cứ thế bỏ chạy, chẳng phải càng khiến người ta hiểu lầm hơn sao?
Nghĩ tới đây, anh ta đứng lên, đi về phía phòng Ôn Như Quy.
Ai ngờ vừa mới ra khỏi cửa, ngẩng đầu lên đã thấy Ôn Như Quy đang đặt Đồng Tuyết Lục trên bắp đùi mình, hai người hôn quên trời quên đất.
“Phừng”, mặt Chu Diễm lập tức đỏ bừng lên.
Anh ta vội vàng quay đầu chạy về phòng ký túc xá của mình như vừa làm điều gì sai trái, còn đóng cả cửa lại.