Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 555: Ly trà xanh thứ năm trăm năm mươi lăm
Cập nhật lúc: 2024-11-10 14:24:21
Lượt xem: 127
Bị ngược đãi, còn bị chỉ trích đã hại c.h.ế.t em trai ruột của mình, đối với một đứa trẻ bốn năm tuổi mà nói, đây là đả kích vô cùng nặng nề.
Gân xanh trên mu bàn tay Đồng Tuyết Lục nổi lên, ánh mắt đỏ bừng.
Cô đã hiểu rõ một chút tại sao kiếp trước Ôn Như Quy lại rơi vào đường cùng rồi. Từ miêu tả của ông cụ Ôn có thể biết được, khi còn nhỏ chắc chắn Ôn Như Quy đã bị ngược đãi đến mức mắc bệnh tự kỷ, nói không chừng còn bị cả bệnh trầm cảm nữa.
Mặc dù tính tình đã tốt lên sau khi tiếp xúc với vật lý, nhưng mà chỉ sợ không có cách nào trị tận gốc. Một khi bị kích động nhớ đến ký ức đau khổ kia, rất có thể anh sẽ phát bệnh lại.
Kiếp trước, khả năng Trình Tú Vân đã dùng cách này để ép buộc Ôn Như Quy, khiến anh bước từng bước vào đường cùng.
Ông Ôn lau nước mắt nói: “Ông không nói cho cháu vì sợ cháu sẽ ghét bỏ Như Quy. Tuyết Lục, Như Quy là một đứa trẻ số khổ, cháu tuyệt đối đừng ghét bỏ nó.”
Đồng Tuyết Lục mở to mắt, nuốt nước mắt trở về: “Ông nội Ôn yên tâm, cháu sẽ không đâu.”
Sao cô có thể vì vậy mà sẽ ghét bỏ anh chứ, cô sẽ chỉ càng đau lòng hơn cho anh.
Ông Ôn vui mừng lên tiếng: “Ông biết ngay cháu là một đứa trẻ tốt mà, đúng rồi, dù sao cháu cũng đừng nhắc đến chuyện này với Như Quy, nó không nhớ rõ chuyện trước đây.”
Đồng Tuyết Lục nghe vậy lại ngẩn người: “Ông nói Như Quy không nhớ rõ chuyện đụng ngã Trình Tú Vân sao?”
Ông Ôn gật đầu: “Nó không nhớ rõ chuyện này, cũng không nhớ rõ chuyện có một đứa em trai ruột, chúng ta chưa bao giờ nhắc tới trước mặt nó.”
Nghe thấy vậy, trong lòng Đồng Tuyết Lục càng khó chịu hơn.
Từ góc độ tâm lý học mà nói, khi trải qua một nỗi đau đớn, rất có thể đại não của con người sẽ khởi động cơ chế tự bảo vệ, đóng kín đoạn ký ức đau thương ấy lại.
Ôn Như Quy không nhớ rõ chuyện này, không phải bởi vì quá nhỏ nên quên mất, mà vì đau khổ đến mức niêm phong ký ức.
Đồng Tuyết Lục càng nghĩ càng khó chịu, rất muốn lập tức nhìn thấy Ôn Như Quy.
Vì thế, cô lập tức cầm theo túi đeo vai quân dụng, ngồi xe ô tô đến căn cứ.
...
Ở trên xe, Đồng Tuyết Lục tưởng tượng ra cảnh Ôn Như Quy còn nhỏ như vậy đã bị ngược đãi, trong lòng rất khó chịu.
Nếu biết trước thì ngày hôm đó, cô nên tát cho Trình Tú Vân thêm mấy cái.
Một đường xóc nảy đi tới căn cứ, đã là chuyện bốn tiếng sau.
Đồng Tuyết Lục mặc kệ cảm giác mệt mỏi và hoa mắt chóng mặt, vội vàng chạy đến căn cứ.
Người gác cửa căn cứ còn nhớ rõ cô, thấy cô tới lập tức mỉm cười lộ ra hàm răng trắng: “Cô là người yêu của nghiên cứu viên Ôn à? Cô đến tìm nghiên cứu viên Ôn sao?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Tôi có thể vào trong không? Hay là cần thông báo cho đồng chí Ôn đến đây đón tôi?”
Vốn dĩ người gác cửa định gọi điện thoại báo cho Ôn Như Quy ra đón cô. Mặc dù có quen biết, nhưng căn cứ không phải là nơi bình thường, không phải nhân viên công tác thì không thể tùy tiện vào trong đi lại.
Song đúng lúc ấy viện trưởng Trang từ bên ngoài trở về căn cứ, nghe thấy Đồng Tuyết Lục là vợ sắp cưới của Ôn Như Quy, vội vàng bảo người gác cửa đừng gọi điện thoại, để ông ấy dẫn cô vào là được rồi.
Đây là lần đầu tiên Đồng Tuyết Lục gặp viện trưởng Trang, cô vội vàng cười nói: “Cảm ơn viện trưởng Trang, bình thường Như Quy hay nhắc đến ngài, nghe nói ngài là lãnh đạo vừa quyết đoán vừa quan tâm đến cấp dưới, đúng là trăm nghe không bằng một thấy.”
Chẳng ai là không thích được khen ngợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-555-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-nam-muoi-lam.html.]
Từ xưa đến nay chưa từng có người nào chống đỡ được sự hấp dẫn của lời khen ngợi cả.
Nghe thấy lời này của Đồng Tuyết Lục, nếp nhăn trên mặt viện trưởng Trang đều giãn ra: “Cô quá khen rồi, quan tâm cấp dưới là chuyện nên làm thôi.”
Đồng Tuyết Lục nhân cơ hội này ca ngợi tán dương, khen viện trưởng Trang đến mức ông ta hận không thể nhận cô làm cháu gái ngay tại chỗ.
Lúc này, trong ký túc xá của Ôn Như Quy.
Hai người Chu Diễm và Hoàng Khải Dân vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện phiếm.
Hoàng Khải Dân: “Chỗ xương cụt sau lưng tôi có một nốt ruồi đen. Cái này không có gì là kỳ lạ cả, kỳ lạ chính là con tôi cũng có một nốt ruồi đen, cùng một chỗ, hình dáng giống nhau như đúc, các cậu nói có kỳ lạ hay không.”
Ôn Như Quy chưa kịp trả lời, Chu Diễm đã kêu lên: “Không thể nào, chỗ xương cụt của tôi cũng có một nốt ruồi đen.”
Nói xong, anh ta đứng dậy cởi quần ra, để cho Hoàng Khải Dân nhìn nốt ruồi của anh ta.
Ôn Như Quy: “...”
Hoàng Khải Dân nhìn xong thì liên tục khen ngợi, cũng cởi quần ra cho anh ta xem nốt ruồi đen của mình.
Ôn Như Quy: “...”
Cái này thì bỏ đi, hai người cho nhau xem xong còn cảm thấy không đủ.
Chu Diễm: “Như Quy, cậu giúp chúng tôi xem xem, có phải vị trí của nốt ruồi đen của chúng tôi giống nhau hay không, nốt ruồi đen của ai lớn hơn.”
Hoàng Khải Dân: “Tôi nghe nói nếu vị trí của vết bớt giống nhau, kiếp trước rất có thể là người thân, hoặc là sinh ra trong cùng một nhà.”
Chu Diễm: “Thật sao? Hóa ra chúng ta có duyên phận như vậy, nói không chừng kiếp trước rất có thể là anh em, Như Quy, cậu giúp chúng tôi nhìn xem, có phải vị trí của chúng tôi giống nhau hay không.”
Vân Chi
Hoàng Khải Dân: “Đúng đó, mau giúp chúng tôi xem xem.”
Nói xong, hai người ghé vào vách tường, kéo quần xuống một chút.
Ôn Như Quy cảm thấy rất... Cạn lời: “Các cậu nghiên cứu khoa học, sao lại còn tin tưởng loại thuyết pháp này chứ?”
Chu Diễm: “Tin hay không cũng chẳng sao cả, quan trọng là cảm thấy thú vị.”
Hoàng Khải Dân gật đầu: “Đừng lề mề nữa, mau tới đây giúp chúng tôi xem xem.”
Ôn Như Quy không có cách nào, đành phải đứng lên đi qua đó, muốn liếc nhìn một cái rồi bảo bọn họ nhanh chóng quay trở về ký túc xá của mình.
Ai ngờ anh vừa mới đi đến phía sau hai người, cánh cửa phòng sau lưng lại bị đẩy ra.
Đồng Tuyết Lục đẩy cửa ra, hình ảnh cô nhìn thấy chính là: Hai người Hoàng Khải Dân và Chu Diễm đang lộ khe m.ô.n.g úp mặt vào tường, còn Ôn Như Quy đang đứng phía sau bọn họ.
Đồng Tuyết Lục: “...”
Ôn Như Quy: “...”
Hoàng Khải Dân: “...”
Chu Diễm: “...”