Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 553: Ly trà xanh thứ năm trăm năm mươi ba
Cập nhật lúc: 2024-11-10 14:23:46
Lượt xem: 120
Sau khi phán quyết của Sử Tuấn Dân được đưa ra, bạn học trong khoa tổ chức đến bệnh viện thăm Tiền Thái Hân.
Tiền Thái Hân đã tỉnh lại, cũng thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng, có điều không ít di chứng.
Đến bây giờ, cô ta vẫn thường xuyên nôn mửa, mỗi ngày đều đau đầu như muốn nứt ra, trí nhớ cũng xuất hiện hiện tượng đứt gãy, tóm lại chỉ có một chữ thảm.
Bởi vì cô ta bị đèn chùm đập trúng thay mình, tất nhiên Đồng Tuyết Lục không thể giả vờ như không biết gì.
Không những không thể giả vờ, cô còn phải lộ ra dáng vẻ áy náy và cảm kích, bằng không trái lại chắc chắn sẽ có người trách móc cô.
Vì để bịt miệng mọi người, cô bảo ông Ôn và ông nội mua giúp rất nhiều thuốc bổ quý giá, có sữa mạch nha, có cao da lừa dùng để bổ máu, còn có một cây nhân sâm.
Mọi người thấy Đồng Tuyết Lục chi mạnh tay như vậy, tất cả kinh ngạc đến nỗi không thể khép miệng lại.
“Tuyết Lục, cậu chi cũng quá mạnh tay rồi đó?”
“Đúng vậy, vậy mà còn có cả cao da lừa và nhân sâm, nhiều đồ như vậy, chỉ sợ không đến một ngàn cũng hơn năm trăm nhỉ?”
“Cũng may là nhà cậu, nếu đổi thành tôi, đừng nói là cao da lừa hay nhân sâm, ngay cả sữa mạch nha tôi cũng không lấy ra được.”
Đồng Tuyết Lục đỏ mắt nói: “Mặc dù người cắt đứt dây thừng treo đèn chùm là Cao Mẫn, nhưng nói ra thì bạn học Tiền gánh chịu thay tôi. Bây giờ cô ấy vẫn đang nằm trong bệnh viện, nghĩ đến điều này thôi tôi đã cảm thấy cực kỳ bứt rứt và khó chịu rồi.”
“Nếu không phải vì tôi, sao cô ấy lại biến thành dáng vẻ này chứ. Nếu sớm biết như vậy, ngày đó, cho dù bị què chân tôi cũng phải tiếp tục tham gia tập diễn hu hu hu...”
Thấy Đồng Tuyết Lục khóc như hoa lê dầm mưa, mọi người vội vàng an ủi cô.
“Tuyết Lục, cậu đừng khóc nữa, sao lại là lỗi của cậu được? Đây đều là do Cao Mẫn tạo nghiệp.”
“Phải đó, huống chi ngày đó là do bạn học Tiền ngáng chân cậu trước, nói ra thì do chính cô ta xui xẻo thôi.”
“Còn không phải sao, đây vốn dĩ không phải lỗi của cậu. Cho dù cậu không mua mấy thứ này cũng không có ai trách móc gì, cậu đừng khóc nữa.”
Đồng Tuyết Lục lau nước mắt: “Mặc kệ nói như thế nào, bạn học Tiền cũng đã chịu tội thay tôi, hy vọng những thứ thuốc bổ này có thể khiến cô ấy nhanh chóng khỏe lại, chúng ta mau đến bệnh viện đi.”
Cô cũng không hề tin những lời bọn họ vừa nói, không hề tin dù chỉ là một dấu chấm câu.
Nếu cô thật sự không làm gì hết, sau này chắc chắn sẽ có người trách móc cô không có lương tâm. Miệng đời đáng sợ, cô bằng lòng chi tiền tiêu tai họa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-553-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-nam-muoi-ba.html.]
Huống chi, Tiền Thái Hân cũng thật sự đã cản tai họa thay cho cô. Mặc dù điểm xuất phát của cô ta là ác ý, nhưng nếu không phải cô ta ngáng chân, bây giờ người nằm trong bệnh viện chính là cô rồi.
Đến bệnh viện.
Mọi người thấy dáng vẻ của Tiền Thái Hân không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Trước khi gặp tai nạn, sắc mặt Tiền Thái Hân hồng hào, tinh thần sáng sủa, tràn đầy sức sống thanh xuân.
Nhưng bây giờ, Tiền Thái Hân ốm yếu nằm trên giường bệnh, sắc mặt vàng như nến. Gầy đi rất nhiều còn chưa nói, quan trọng là trạng thái tinh thần cực kỳ tệ, giống như cà tím phởi sương, cả người đều ủ rũ.
Người nhà của Tiền Thái Hân thấy các bạn sinh viên đến thăm hỏi cô ta, cực kỳ cảm động: “Mọi người đến đây là được rồi, sau này đừng mang đồ đến đây nữa.”
Lúc này, trưởng đoàn Tiền cũng đang ở trong phòng bệnh, gật đầu nói: “Đúng đấy, các em đều là sinh viên, trợ cấp hàng tháng vốn dĩ không nhiều, sau này tuyệt đối không được mang đồ đến đây nữa.”
Tưởng Bạch Hủy nói: “Chúng em mang đến đều là một chút lòng thành, đồ Tuyết Lục mang tới mới đúng là quý giá.”
Mẹ Tiền nghe vậy vội vàng mở ra xem bọn họ mang đến cái gì, lúc nhìn thấy cao da lừa và nhân sâm, không khỏi trợn tròn mắt.
“Thứ này kiếm ở đâu ra vậy? Chúng tôi không thể nhận thứ quý giá thế này được, các em mau mang về đi.”
Trưởng đoàn Tiền liếc mắt nhìn Đồng Tuyết Lục, vẻ mặt xấu hổ không nói nên lời: “Bạn học Đồng, em mang những thứ này về đi, chúng tôi đều có những thứ này rồi.”
Nói ra thì lần này cháu gái gặp tai nạn, hoàn toàn là do nó tự làm tự chịu, không thể oán trách bất kỳ ai.
Sau khi xảy ra chuyện, bà ta đã nói chuyện này cho người trong nhà biết, chị dâu bà ta ở nước ngoài về vừa thương con gái mang vạ, vừa thở dài vì không dạy dỗ con gái tốt.
Nói cách khác, nhà bọn họ không vì chuyện này mà giận chó đánh mèo lên Đồng Tuyết Lục, chuyện này muốn trách cũng chỉ trách tên tội phạm Cao Mẫn kia thôi.
“Bạn học Tiền vì em nên mới biến thành như vậy, những thứ này là một chút lòng thành của em, mọi người nhận lấy đi, nếu không em không thể nào yên tâm được.”
Trước khi đến đây, Đồng Tuyết Lục còn lo lắng sẽ bị nhà họ Tiền lạnh nhạt hoặc là châm chọc khiêu khích, không ngờ bọn họ đều vô cùng thấu tình đạt lý.
Trưởng đoàn Tiền thấy cô nói cực kỳ chân thành như thế, cho rằng cô không biết bản thân bị cháu gái cố tình ngáng chân, trong lòng càng áy náy hơn: “Chúng tôi nhận sữa mạch là được rồi, em mang những thứ khác về đi, rất quý giá.”
Cô gái này có vẻ có vẻ ngoài xinh đẹp lại vừa tốt bụng, còn biết diễn xuất nữa, đúng là báu vật.
Nếu là con gái bà ta thì hay rồi.
Vân Chi