Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 547: Ly trà xanh thứ năm trăm bốn mươi bảy
Cập nhật lúc: 2024-11-10 14:14:10
Lượt xem: 97
Ngày hôm sau, Trình Tú Vân và anh Hai Sử ngồi tàu hỏa đến Kinh Thị, trước buổi trưa đã đến nơi.
Hai người không thông báo cho lãnh đạo của trưởng học biết, mà đi thẳng đến bệnh viện, thấy Sử Tuấn Dân nằm trên giường vẻ mặt u ám không còn chút hy vọng nào, anh hai Sử lập tức nước mắt giàn giụa.
Sau khi Sử Tuấn Dân tỉnh lại, biết mình bị liệt vẫn không nói câu nào. Lúc này nhìn thấy cha mới rên lên một tiếng.
“Cha, con bị liệt rồi. Bác sĩ nói đời này chỉ có thể nằm trên giường, con đã là một kẻ tàn phế.”
Bác sĩ và đồng chí công an thấy hai cha con bọn họ khóc lóc như vậy, cũng có chút không đành lòng.
Trình Tú Vân ôm mặt khóc một lúc lâu, quay đầu lại nói với đồng chí công an: “Đồng chí, anh xem, tâm trạng của cháu tôi rất kích động. Chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện được không? Để lại không gian cho hai cha con bọn họ, để anh Hai tôi cẩn thận khuyên nhủ nó.”
Từ sau khi Sử Tuấn Dân tỉnh lại, đồng chí công an đã bắt đầu lấy lời khai của anh ta, nhưng Sử Tuấn Dân vẫn không nói câu nào, bởi vì anh ta xảy ra tai nạn như vậy, bọn họ cũng có thể thông cảm được, cho nên cũng không ép buộc anh ta.
Lúc này, nghe thấy người nhà muốn khuyên bảo anh ta, bọn họ vội vàng gật đầu: “Được.”
Thấy đồng chí công an đồng ý, đáy mắt Trình Tú Vân thoáng hiện lên một tia sáng, quay đầu nói với anh hai Sử: “Anh hai, em với đồng chí công an và bác sĩ ra ngoài trước, anh khuyên bảo Tuấn Dân cho tốt.”
Anh hai Sử khóc nhiều đến mức nước mắt đầm đìa, lúc này nghe thấy lời Trình Tú Vân nói, mới nhớ đến kế hoạch của bọn họ, vội vàng lau khô nước mắt nói: “Được được, anh sẽ khuyên nhủ Tuấn Dân.”
Trình Tú Vân, đồng chí công an và bác sĩ ra ngoài, còn thuận tiện đóng cửa lại.
Một tiếng sau, đợi đến khi anh hai Sử mở cửa phòng bệnh ra, vẻ mặt ông ta đầy mỏi mệt, nhưng tinh thần đã tốt hơn so với lúc trước.
Ông ta nhìn thoáng qua chỗ Trình Tú Vân, lặng lẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía đồng chí công an nói: “Đồng chí công an, tâm trạng con tôi đã bình tĩnh lại rồi, các anh có gì muốn hỏi thì cứ hỏi nó đi.”
Đôi mắt của đồng chí công an sáng lên, lập tức đi vào lấy lời khai của Sử Tuấn Dân.
“Bạn học Sử, ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cậu và Cao Mẫn lại ngã từ trên mái nhà xuống?”
Sử Tuấn Dân mím môi: “Trước đó, bạn học Tiền trong trường học chúng tôi bị đèn chùm đập trúng đầu, bây giờ vẫn đang ở trong bệnh viện chưa khỏe lại, chắc đồng chí công an cũng biết chuyện này chứ?”
Đồng chí công an gật đầu: “Đương nhiên là biết rồi, tại sao cậu lại nhắc đến chuyện này?”
Sử Tuấn Dân nói: “Bởi vì người cắt đứt dây thừng treo đèn chùm là Cao Mẫn, cô ấy lo lắng bị các anh điều tra ra nên đã chạy đến tìm tôi, muốn tôi giúp cô ấy. Nhưng loại chuyện phạm tội này sao tôi có thể thông đồng làm bậy với cô ấy được?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-547-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-bon-muoi-bay.html.]
“Vì thế, tôi đã khuyên nhủ cô ấy đi tự thú, làm sai phải bị trừng phạt. Nhưng tâm tạng của bạn học Cao Mẫn cực kỳ kích động, đã leo lên lan can muốn nhảy lầu tự sát. Lúc ấy, tôi thấy dáng vẻ của cô ấy không ổn, cũng không kịp nghĩ ngợi nhiều nữa, nhào lên muốn cứu cô ấy.”
“Nhưng tôi không thể cứu cô ấy, ngược lại còn bị cô ấy kéo ngã theo, rơi xuống khỏi tòa nhà dạy học. Đợi đến khi tôi tỉnh lại đã như bây giờ rồi, bác sĩ nói cả đời này tôi cũng chỉ có thể nằm trên giường, tôi là một kẻ tàn phế hu hu...”
Nói xong lời cuối cùng Sử Tuấn Dân bật khóc, bởi vì cả người không thể nhúc nhích, anh ta chỉ có thể để mặc nước mắt chảy xuống.
Hai người công an nghe thấy lời anh ta nói thì cực kỳ kinh ngạc.
“Bạn học Sử, ý của cậu là vì cứu Cao Mẫn nên cậu mới bị thương? Còn Cao Mẫn là do sợ tội tự sát mới gây ra thảm kịch như vậy?”
Sử Tuấn Dân chảy nước mắt nói: “Đúng vậy, tôi quen Cao Mẫn thông qua anh họ cô ấy, mới đầu tôi rất có thiện cảm với cô ấy, vốn dĩ muốn trở thành đồng chí cùng nhau tiến bộ.”
“Có điều sau đó chúng tôi phạm sai lầm nên bị trường học ghi lỗi. Tôi nhận thức sâu sắc sai lầm của mình, cho nên quyết định không vội vã tìm người yêu trong khoảng thời gian đi học, tập trung hết tâm tư vào việc học tập và phục vụ nhân dân, tôi không ngờ bạn học Cao Mẫn vẫn ghi hận trong lòng.”
Vân Chi
“Tôi nghe cô ấy nói, lần này cô ấy muốn đối phó bạn học Đồng Tuyết Lục, không ngờ bạn học Đồng Tuyết Lục bị trẹo chân, đèn chùm mới đập trúng bạn học Tiền.”
Đồng chí công an ở bên cạnh ghi chép “Soàn soạt” lại lời khai của anh ta.
Đợi sau khi ghi chép xong, đồng chí công an đứng dậy nói: “Bạn học Sử, cậu nghỉ ngơi cho tốt, chúng tôi sẽ đi kiểm chứng. Nếu cậu nói là sự thật, chúng tôi sẽ không để hành vi xả thân cứu người của cậu phải hy sinh uổng phí.”
Đôi mắt như tro tàn của Sử Tuấn Dân nhanh chóng hiện lên một tia ánh sáng, nhưng vẫn làm ra dáng vẻ cực kỳ đau khổ không lên tiếng.
Trình Tú Vân nói: “Cảm ơn các đồng chí công an. Hy vọng các anh đừng so đo với Tuấn Dân, trong khoảng thời gian ngắn nó vẫn chưa có cách nào thừa nhận được chuyện bản thân đã biến thành người tàn phế.”
Đồng chí công an xua tay: “Chúng tôi hiểu mà, mọi người khuyên nhủ cậu ấy cho tốt, bảo cậu ấy đừng tuyệt vọng. Rất nhiều đồng chí tàn mà không phế, vẫn có thể cống hiến rất lớn cho đất nước.”
Trình Tú Vân lau nước mắt: “Các anh nói đúng, chúng tôi chắc chắn sẽ khuyên nhủ nó thật tốt.”
Đợi đồng chí công an đi khỏi, Trình Tú Vân quay đầu lại hỏi Sử Tuấn Dân: “Cháu suy nghĩ kỹ một chút, Cao Mẫn, cô ta có thói quen viết nhật ký linh tinh hay không?”
Vừa rồi bà ta mới nhớ đến chuyện này, nếu như Cao Mẫn có thói quen viết nhật ký, sau đó bị đồng chí công an tìm ra, nói không chừng bọn họ sẽ lộ tẩy.
Sử Tuấn Dân lạnh lùng nhìn bà ta: “Thím yên tâm, cháu bảo cô ta đừng viết nhật ký, nếu như bị người khác nhìn thấy sẽ rất dễ dàng bị người khác phát hiện ra.”
Trước đây, đúng là Cao Mẫn có thói quen viết nhật ký, chỉ là sau đó bị anh ta thuyết phục.
Lúc này, Trình Tú Vân mới yên lòng.