Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 544: Ly trà xanh thứ năm trăm bốn mươi bốn
Cập nhật lúc: 2024-11-10 14:11:04
Lượt xem: 116
Bình thường Sử Tuấn Dân nói gì, Cao Mẫn đều lập tức gật đầu, theo cách nói của anh ta, chính là nghe lời hơn cả chó con.
Nhưng lúc này, Cao Mẫn lại dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn đối phương, nhìn chằm chằm khiến anh ta sợ hãi.
Sử Tuấn Dân đi đến trước mặt Cao Mẫn, nắm lấy tay cô ta nói: “Em không tin lời anh nói sao? Mẫn Mẫn, sao em lại có thể nghi ngờ anh chứ? Em vừa dơ bẩn vừa không biết tự trọng như vậy, anh vẫn chưa bỏ rơi em, chẳng lẽ những điều này còn chưa đủ chứng minh tình yêu của anh đối với em sao?”
Lời Sử Tuấn Dân nói giống như một con dao, đ.â.m vào trái tim Cao Mẫn khiến m.á.u tươi chảy ròng ròng: “Tuấn Dân, anh thật sự bằng lòng lấy em làm vợ sao?”
Sử Tuấn Dân kiên nhẫn lên tiếng: “Tất nhiên, sao hôm nay em lại lằng nhằng như vậy, em muốn anh nói mấy lần nữa mới bằng lòng tin tưởng đây?”
Cao Mẫn lại mỉm cười quái lạ: “Vậy em sẽ trở về tự thú, có điều trước khi tự thú, chúng ta phải đến cục Dân Chính đăng ký kết hôn đã.”
Nghe thấy cô ta nói muốn đi tự thú, trong lòng Sử Tuấn Dân có chút vui mừng. Nhưng sau khi nghe được nửa câu sau, sắc mặt lập tức sa sầm xuống: “Em đúng là ngang ngạnh thật, em nhất định sẽ bị bắt đi cải tạo lao động, Nếu anh kết hôn với em, sau khi tốt nghiệp còn có đơn vị nào sẽ nhận anh chứ?”
Anh ta không ngờ hôm nay Cao Mẫn lại khó đối phó như vậy. Nhưng mà muốn anh ta kết hôn với Cao Mẫn, đó là chuyện không có khả năng, đời này cũng không thể được.
Từ đầu đến cuối, anh ta chưa bao giờ muốn kết hôn với Cao Mẫn. Huống chi hiện tại cô còn xảy ra chuyện như vậy, anh ta hận không thể cắt đứt sạch sẽ với cô ta.
Bây giờ anh ta đã có chút hối hận, anh ta muốn Cao Mẫn giúp mình đối phó Đồng Tuyết Lục, nhưng anh ta không ngờ cô ta lại ngu ngốc đến nỗi dùng cách này, còn không bằng cô ta cầm d.a.o trực tiếp đ.â.m Đồng Tuyết Lục, sau đó lại tự mình tự sát.
Đúng là tai họa.
Cao Mẫn ngước mắt lên, vừa khéo trông thấy vẻ chán ghét và không kiên nhẫn lóe lên trong mắt anh ta, giống như mùa đông khắc nghiệt bị người ta tạt cho một chậu nước lạnh...
Khiến cả người cô ta rét buốt.
Đột nhiên cô nghĩ tới chuyện bị lão già cách vách cưỡng bức trước đây, đời này cô ta chưa từng vui vẻ.
Vốn tưởng rằng gặp được Sử Tuấn Dân là khởi đầu hạnh phúc, nhưng bây giờ anh ta cũng đã vứt bỏ bản thân, sao số phận cô ta lại khổ như vậy?
Nhưng cho dù đã đến nước này, cô ta vẫn không nỡ oán hận anh ta: “Tuấn Dân, lần này em không thể nghe theo anh, hoặc là anh kết hôn với em, hoặc là em sẽ nói toàn bộ mọi chuyện anh từng bảo em làm trước đó với đồng chí công an.”
Khóe mắt Sử Tuấn Dân như muốn nứt ra, cất giọng lạnh lùng: “Cao Mẫn, em xác định muốn làm như vậy sao?”
Cao Mẫn gật đầu: “Em yêu anh, em không còn gì nữa, em không thể mất cả anh được.”
Một khi cô ta vào nhà giam, người nhà chắc chắn sẽ vứt bỏ cô ta, đợi cô ta ra tù không phải chỉ có hai bàn tay trắng sao?
Bởi vậy, cô ta nắm chặt lấy Sử Tuấn Dân, giống như người c.h.ế.t đuối vớ được cọc gỗ.
Sắc mặt Sử Tuấn Dân lạnh lẽo như sông băng: “Cao Mẫn, là cô ép tôi, nếu đã như thế, không bằng cô c.h.ế.t đi.”
Hiện tại, Cao Mẫn đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của anh ta, chỉ cần cô ta còn sống, có thể sẽ đe dọa đến anh ta bất cứ lúc nào.
Nếu đã như vậy, không bằng để cô ta c.h.ế.t đi, khi về anh ta sẽ nói với mọi người Cao Mẫn sợ tội tự sát. Mặc dù có thể mọi người sẽ nghi ngờ anh ta, song miễn là không có bằng chứng, không ai có cách nào làm gì được anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-544-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-bon-muoi-bon.html.]
Nghĩ đến đây, anh ta dùng sức đẩy Cao Mẫn xuống dưới lầu.
Cao Mẫn không ngờ anh ta lại có thể tuyệt tình như vậy, vừa rồi cô ta nói muốn c.h.ế.t chỉ là hù dọa đối phướng.
Cô ta sợ đến mức trái tim cũng muốn nhảy ra ngoài, một tay nắm lấy tay của Sử Tuấn Dân, một tay túm lấy cổ anh ta theo phản xạ.
Hai người vật lộn xô đẩy trên lan can.
Lúc rơi vào đường cùng con người có thể bộc phát ra sức mạnh không thể tưởng tượng nổi. Bình thường vẻ ngoài của Cao Mẫn rất dịu dàng yếu đuối, nhưng lúc này, sức lực lại lớn như trâu, Sử Tuấn Dân làm thế nào cũng không đẩy cô ta ra được.
Đột nhiên chân anh ta trượt một cái, cả người nhào qua người Cao Mẫn.
Hai người đồng thời ngẩn ra, ngay sau đó, thân thể hai người đồng loạt rơi xuống.
“A á á——”
Sử Tuấn Dân giãy dụa điên cuồng, Cao Mẫn lại mỉm cười kỳ dị ôm lấy anh ta không buông tay.
“Sống không thể cùng giường chung chăn, c.h.ế.t cũng phải chung một nấm mồ. Tuấn Dân, em yêu anh.”
Yêu cái con mẹ mày...
Vân Chi
Sử Tuấn Dân hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta, nhưng tất cả đã không kịp nữa rồi.
Hai người nhanh chóng rơi xuống, sau đó hai tiếng “rầm rầm” vang lên, hai người lần lượt tiếp đất.
Đầu Cao Mẫn đập vào tảng đá trên mặt đất, não văng ra ngoài, rất nhanh đã không còn hơi thở.
Sử Tuấn Dân ngã xuống bên cạnh cô ta, đầu của anh ta được Cao Mẫn ôm vào trong ngực, nửa người dưới nặng nề đập lên mặt đất.
Anh ta đau đến mức trước mắt tối sầm, ngay sau đó thì ngất đi.
Những bạn học ở dưới lầu tòa nhà giảng dạy bị cảnh tượng này dọa sợ, tiếng hét chói tai vang lên khắp nơi.
Rất nhanh, lãnh đạo và bác sĩ trong trường đã vội vàng chạy đến đây.
Lúc bác sĩ đến, Cao Mẫn đã tắt thở rồi.
Sử Tuấn Dân vẫn còn một hơi, lập tức được đưa đến bệnh viện.
Sau khi cấp cứu, Sử Tuấn Dân đã giữ lại được một mạng, có điều cú ngã ấy đã khiến anh ta bị liệt nửa người, phần dưới cổ hoàn toàn không thể cử động được.
Đối với Sử Tuấn Dân mà nói, sống còn không bằng chết.
Nghe được tin hai người ki một c.h.ế.t một bị thương, Đồng Tuyết Lục lại lần nữa chấn kinh.
Đúng... Đúng là quá dọa người.