Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 543: Ly trà xanh thứ năm trăm bốn mươi ba
Cập nhật lúc: 2024-11-10 14:10:48
Lượt xem: 102
Lúc này, Cao Mẫn đang đứng bên ngoài ký túc xá, màu m.á.u trên mặt cô ta dường như bị rút hết sạch, trái tim đập như sấm.
Cô ta không ngờ mọi chuyện lại quanh co như thế. Trước đó, cô ta không biết Tiền Thái Hân cố tình ngáng chân Đồng Tuyết Lục, cô ta càng không ngờ trưởng đoàn Tiền lại tự mình đứng ra rửa sạch hiềm nghi cho Đồng Tuyết Lục.
Bây giờ, Đồng Tuyết Lục không còn bị tình nghi, vậy thì người bị tình nghi lớn nhất chính là cô ta.
Lúc đó, mặc dù khi đến phòng tập diễn cắt dây thừng cô ta đã rất cẩn thận, nhưng trên đường về vẫn bị không ít người nhìn thấy, đợi đến khi, những người này đứng ra làm chứng, cô ta phải làm gì bây giờ?
Đồng Tuyết Lục nhìn thoáng qua bên ngoài, đột nhiên lớn tiếng nói: “Tình trạng thương tích của bạn học Tiền cực kỳ nghiêm trọng, đến bây giờ người vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm. Tôi nghe nói đồng chí công an đang tìm kiếm nhân chứng trong toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường. Một khi tìm được hung thủ, rất có thể người đó sẽ bị b.ắ.n c.h.ế.t ngay tại chỗ.”
Những người ở đây nghe thấy cô nói như thế, đều sợ tới mức hít một hơi khí lạnh.
Khóe miệng Đồng Tuyết Lục cong lên, cô cố tình nói như vậy.
Cô biết chắc chắn Cao Mẫn vẫn luôn chú ý động tĩnh bên phía cô. Lần này trưởng đoàn Tiền đứng ra nói chuyện giúp cô, nhất định sẽ khiến đối phương rối loạn.
Cô chỉ cần thêm một mồi lửa nữa, Cao Mẫn sẽ nhanh chóng lộ ra sơ hở.
Quả nhiên, hai chân Cao Mẫn mềm nhũn, thiếu chút nữa đã ngã ngồi trên mặt đất.
Sau khi trở về ký túc xá, cô ta càng nghĩ càng thấy sợ.
Một lát sau, cô ta đứng lên chạy như điên, xông ra khỏi ký túc xá, chạy thẳng đến ký túc xá của Sử Tuấn Dân.
Bạn cùng phòng của Sử Tuấn Dân thấy Cao Mẫn đến, đều dùng ánh mắt khó hiểu nhìn anh ta.
Sử Tuấn Dân bị bạn cùng phòng nhìn chằm chằm có chút chột dạ, lôi kéo Cao Mẫn ra khỏi ký túc xá. Hai người một trước một sau đi đến tầng cao nhất của toà nhà dạy học.
Sử Tuấn Dân khó chịu ra mặt, nhìn cô ta hỏi: “Sao em lại đến ký túc xá tìm anh, không phải anh nói không có chuyện gì thì em đừng đến tìm anh sao?”
Thấy anh ta hung dữ với mình như vậy, trong lòng Cao Mẫn vô cùng khó chịu: “Tuấn Dân, việc em làm chỉ sợ sắp bại lộ rồi, dì của Tiền Thái Hân đã đứng ra chứng minh trong sạch cho Đồng Tuyết Lục. Chắc hẳn đồng chí công an sẽ nhanh chóng điều tra ra em thôi, em nên làm gì bây giờ?”
Sử Tuấn Dân ngẩn người, đợi sau khi hỏi rõ tình hình, lông mày lập tức nhíu chặt lại: “Cô muốn hại c.h.ế.t tôi à? Biết rõ đồng chí công an sẽ điều tra ra, cô còn cố tình đến ký túc xá tìm tôi, đến lúc đó, người khác sẽ nghĩ tôi thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-543-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-bon-muoi-ba.html.]
Trái tim Cao Mẫn đau đớn như bị kim đâm: “Tuấn Dân, anh đừng đối xử với em như vậy, trong lòng em quá sợ hãi nên mới đến tìm anh. Anh cứu em với, em không muốn bị b.ắ.n chết.”
Sử Tuấn Dân cố sức gạt tay cô ta ra, đẩy mạnh: “Cô bình tĩnh một chút có được không? Tiền Thái Hân vẫn chưa chết, sao đồng chí công an có thể b.ắ.n c.h.ế.t cô được?”
Cao Mẫn bị đẩy lùi ra sau hai bước, ngã lăn trên đất, lòng bàn tay mài xuống nền xi măng lập tức bị rách da.
Cô ta nhìn vết thương trong lòng bàn tay mình, lẩm bẩm: “Cho dù đồng chí công an không b.ắ.n c.h.ế.t em ngay tại chỗ, bọn họ cũng sẽ bắt em lại, em sẽ xong đời.”
Trong lòng Sử Tuấn Dân tất nhiên biết rõ điều này: “Cô đừng suy nghĩ lung tung. Lúc này, cô càng phải bình tĩnh hơn, tối nay tôi còn phải tự học, tôi về trước đây.”
Cao Mẫn không ngờ lúc này anh ta còn nghĩ đến chuyện học tập, cô ta đứng lên khỏi mặt đất rồi ôm lấy thắt lưng Sử Tuấn Dân: “Tuấn Dân, cầu xin anh, cầu xin anh đừng bỏ em, em làm những điều này đều là vì anh.”
Lửa giận trong lòng Sử Tuấn Dân bùng lên, dùng sức gạt tay cô ta ra: “Cao Mẫn, cô nói bậy nói bạ gì đó. Tôi bảo cô làm chuyện này khi nào? Từ đầu đến cuối tôi đều không biết gì cả, bản thân cô nghĩ không thông mới có thể nhằm vào Đồng Tuyết Lục, không liên quan gì tới tôi!”
Cao Mẫn lại bị đẩy ngã trên đất, đầu tập vào lan can, khiến cô ta đau đến mức nổ đom đóm mắt.
Vân Chi
Sử Tuấn Dân chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn cô ta, rồi quay đầu muốn ra vể.
Trái tim Cao Mẫn như bị d.a.o cắt, nước mắt không ngừng trào ra như thác lũ, trong chốc lát nước mắt đã rơi đầy mặt.
Đột nhiên cô ta nhớ tới lời nói mỉa mai của Đồng Tuyết Lục, trong lòng hung ác, đứng dậy trèo lên lan can nói: “Tuấn Dân, nếu anh cứ đi như vậy, em sẽ nhảy từ nơi này xuống.”
Bước chân của Sử Tuấn Dân cứng lại, lửa giận bùng lên trong lòng, quay đầu lại dịu dàng nói: “Mẫn Mẫn, em làm gì đó? Mau xuống dưới đi.”
Anh ta không quan tâm đến sống c.h.ế.t của Cao Mẫn, nhưng đám bạn cùng phòng đều nhìn thấy anh ta ra ngoài với Cao Mẫn. Nếu sau đó Cao Mẫn xảy ra chuyện gì, anh ta chắc chắn không thoát khỏi liên quan.
Cao Mẫn lắc đầu: “Tuấn Dân, lần này em c.h.ế.t chắc rồi, cuộc đời em đã bị hủy hoại hoàn toàn. Em đã làm nhiều chuyện vì anh như vậy, thế mà anh lại dùng d.a.o đ.â.m vào trái tim em, không bằng để em c.h.ế.t đi cho xong.”
Sử Tuân Dân tức giận đến mức sắp bùng nổ, nhưng ngoài mặt vẫn dỗ dành cô ta: “Mẫn Mẫn, em tuyệt đối đừng xúc động. Tiền Thái Hân chưa chết, cùng lắm em chỉ bị giam vài năm thôi. Đợi em ra tù, anh sẽ cưới em làm vợ, chúng ta sẽ sinh mấy đứa bé rồi sống thật hạnh phúc.”
Đôi mắt như tro tàn của Cao Mẫn sáng rực lên: “Anh thật sự bằng lòng cưới em sao?”
Sử Tuấn Dân gật đầu, đi qua chỗ cô ta: “Đương nhiên rồi, anh yêu em như vậy, trừ em ra, anh sẽ không cưới bất cứ ai làm vợ. Có điều lúc em nói chuyện này với đồng chí công an, tuyệt đối không được nhắc tới anh, nửa từ cũng không được, biết chưa?”