Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 535: Ly trà xanh thứ năm trăm ba mươi lăm
Cập nhật lúc: 2024-11-10 14:07:01
Lượt xem: 96
Phương Tĩnh Viện nhìn lỗ thủng trên m.ô.n.g Tiêu Thừa Bình, một lúc lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Cho đến khi một cơn gió thổi qua, Tiêu Thừa Bình cảm thấy bờ m.ô.n.g chợt lạnh, lúc này mới nhớ ra chuyện quần lót bị thủng, lập tức xấu hổ, mặt đỏ như thịt lợn kho tàu.
Ánh mắt Phương Tĩnh Viện nhìn thẳng vào gương mặt đỏ bừng của anh ta, một giây sau cười to như nông dân được mùa: “Ha ha ha... Tiêu Thừa Bình, m.ô.n.g anh bị thủng một lỗ kìa.”
Trong niên đại này, quần áo của mọi người đều khâu khâu vá vá, nhưng người trẻ tuổi lại chú ý hơn, không thích mặc mấy món đồ nội y vá chằng vá đụp như thế. Cô ấy không ngờ trông bề ngoài Tiêu Thừa Bình chỉn chu như vậy, bên trong thật ra lại mặc quần lót thủng.
Đúng là cười c.h.ế.t cô ấy luôn.
Phương Tĩnh Viện cười tới nỗi sắp rớt cả hàm, mặt Tiêu Thừa Bình thì đỏ như đ.í.t khỉ.
Anh ta lấy váy quấn quanh cái mông, nói: “Tôi mượn váy dùng một chút, lát nữa sẽ mang qua cho em.”
“Tôi không cần, bị anh đem ra quấn m.ô.n.g rồi thì tự anh mặc đi.”
Nói xong cô ấy làm mặt quỷ rồi chạy mất, chạy đi thật ra rồi vẫn còn nghe thấy được tiếng cười của cô ấy.
Tiêu Thừa Bình đỏ mặt hận không thể tìm được một cái hố để chui xuống.
Phương Tĩnh Viện cười chạy về nhà, đúng lúc gặp phải bà Phương đang đi ra từ bên trong.
Thấy cô cười đỏ cả mặt, bà Phương không khỏi tò mò: “Con đang cười cgì thế? Con gái con đứa phải chú ý hình tượng, con xem thử xem dáng vẻ bây giờ của con có ra cái gì không?”
Phương Tĩnh Viện sờ cái miệng đã cười ê ẩm, nói: “Mẹ, mỗi tuần con được về có một lần, mẹ có thể đừng cằn nhằn con như vậy không? À đúng rồi, sao hôm nay mẹ tan làm sớm thế?”
Vân Chi
Nét mặt bà Phương đột nhiên rạng rỡ hẳn lên: “Hôm nay anh con đi xem mắt. Cô nương nhà kia rất tốt, mẹ về sửa sang lại một chút, lát nữa sẽ đi cùng anh con.”
Phương Tĩnh Viện ngẩn người: “Anh cả đồng ý xem mắt rồi ạ?”
Trước kia cô ấy không hiểu vì sao anh mình lại mâu thuẫn như vậy, gần đây mới nghĩ ra, thì ra anh cả của cô ấy thích Đồng Tuyết Lục.
Trước kia Đồng Tuyết Lục chạy theo sau m.ô.n.g anh ta, anh ta chẳng thèm để ý, sau đó Đồng Tuyết Lục rời khỏi nhà họ Đồng, có người yêu, anh ta mới nhận ra mình thích Đồng Tuyết Lục.
Thời điểm nên quý trọng lại không biết quý trọng, sau này có hối hận hơn nữa còn có tác dụng quái gì?
Bà Phương cười gật đầu: “Trước đó mẹ còn lo cả đời này anh con sẽ không muốn kết hôn, nhưng mà mẹ thấy dạo gần đây có vẻ nó đã nghĩ thông rồi. Bây giờ chỉ còn lại mình con thôi đó.”
Phương Tĩnh Viện trợn trắng mắt: “Đói quá. Mẹ ơi, có gì ăn không ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-535-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-ba-muoi-lam.html.]
Không biết từ lúc nào mẹ cô đã biến thành cái loa giục cưới thế này rồi, nói dăm ba câu không rời chuyện kết hôn, cô ấy nghe nhiều tới nỗi tai sắp mọc kén.
Bà Phương cũng không có cách nào với con gái: “Mẹ biết con chê mẹ lải nhải, đến khi già rồi không ai thèm thì con đừng có khóc với mẹ. Trong bếp còn chút đồ ăn đó, con tự đi lấy đi.”
Phương Tĩnh Viện vui vẻ chạy tới phòng bếp, miệng vẫn không phục, nói: “Con còn lâu mới khóc.”
Vừa nói xong câu ấy, trong đầu cô lập tức hiện lên dáng vẻ quẫn bách của Tiêu Thừa Bình, không nhịn được lại cười rộ lần nữa nữa.
Quần lót lại bị thủng một lỗ, chuyện này cô ấy có thể cười cả đời.
**
Cuối tuần này là sinh nhật Đồng Gia Tín.
Vốn thứ bảy phải tập kịch sân khấu, nhưng Đồng Tuyết Lục vẫn xin nghỉ về nhà.
Học kỳ này biểu hiện của Đồng Gia Tín rất tốt, mặc dù không thể nào được một trăm điểm như Tiêu Gia Minh, nhưng cuối cùng cũng không phải đứng thứ nhất thứ hai từ dưới đếm lên nữa rồi, biểu hiện trong lớp học cũng rất tích cực.
Đồng Tuyết Lục làm gà quay và thập cẩm cay mà cậu bé thích, ngoài ra còn có khoai tây chiên, còn dùng tương cà chua tự mình làm.
Trừ cái này ra, cô còn làm một món vừa ngon lại vừa thú vị - trứng gà gạo nếp ngũ phúc.
Đến lúc ăn cơm, khoai tây chiên và trứng gà gạo nếp ngũ phúc khiến mấy đứa trẻ con mê mẩn.
Khoai tây sau khi được chiên lên có vỏ ngoài giòn rụm, bên trong thì mềm, cắn một miếng vừa giòn, vừa thơm, chấm thêm một ít tương cà chua, chua chua ngọt ngọt, lập tức loại bỏ cảm giác ngấy của dầu mỡ, càng ăn càng thơm.
Đồng Gia Tín liên tục ném từng miếng từng miếng khoai tây chiên vào miệng: “Chị, đồ ăn ngon như thế này, tại sao trước kia chị không làm cho bọn em ăn?”
Đồng Tuyết Lục: “Dạo gần đây chị mới nghĩ ra cách làm, nên mới thử một chút, không ngờ lại ngon như thế.”
Mặc dù Thẩm Uyển Dung là người lớn nhưng cũng rất thích khoai tây chiên: “Thật không ngờ khoai tây cắt thành thế này rồi đem đi chiên lại ngon như thế. Sau này bà phải bảo ông nội con bé Châu Châu học theo cháu mới được.”
Đồng Tuyết Lục cười đồng ý: “Đúng rồi, ngày hai tháng bảy sẽ bắt đầu thi đại học, Ngụy Nhiên đã chuẩn bị tốt chưa ạ?”
Nghe thấy chuyện thi đại học, Thẩm Uyển Dung cười híp cả mắt: “Dạo gần đây đứa nhỏ kia càng ngày càng chăm chỉ. Trước kia mọi người còn lo lần này thi đại học chỉ có một lần, bây giờ lại sắp tới đợt thứ hai, xem ra sau này đất nước sẽ thật sự càng ngày càng phát triển.”
Những người khác nghe vậy thì gật đầu rối rít, trong mắt tràn đầy sự mong đợi đối với tương lai tươi sáng.
Trong lòng Đồng Tuyết Lục âm thầm khẳng định những lời này.
Mặc dù mười năm trước đất nước phải chịu tổn hại lớn, nhưng bởi vì có nền giáo dục thế này, sau này đất nước sẽ ban hành một loạt chính sách chính xác, đất nước bắt đầu phát triển từng bước, cuộc sống sinh hoạt của người dân cũng sẽ có sự thay đổi long trời lở đất.