Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 533: Ly trà xanh thứ năm trăm ba mươi ba

Cập nhật lúc: 2024-11-10 13:58:44
Lượt xem: 92

Trong lòng Cao Mẫn vừa cảm động vừa khó chịu: “Em cũng yêu anh Tuấn Dân. Em yêu anh hơn tất cả mọi thứ trên cõi đời này. Em xin lỗi vì không thể dâng hiến tất cả những gì tốt nhất cho anh, là em sai hu hu hu...”

Sử Tuấn Dân nhíu mày, thở dài một hơi, nói: “Lần trước sau khi nghe em nói xong, anh đã từng nghĩ sẽ chia tay với em. Nhưng mà từ đầu đến cuối anh vẫn không thể bỏ được em. Em dơ bẩn như thế, anh không thể không có chút khúc mắc, đều là do em hại anh đau khổ như vậy!”

Cao Mẫn cắn môi dưới, nước mắt chảy dài: “Xin lỗi, rất xin lỗi. Em không muốn khiến anh đau khổ như vậy. Tuấn Dân, anh nói cho em biết đi, em nên làm gì mới khiến anh không phải đau khổ nữa?”

Đôi mắt đen ngòm của Sử Tuấn Dân nhìn cô ta: “Để bồi thường cho anh, có phải em nguyện ý làm tất cả mọi chuyện vì anh không?”

Vân Chi

Cao Mẫn gật đầu như giã tỏi: “Em đồng ý. Chỉ cần có thể khiến anh thôi không đau khổ, dù anh có bảo em đi c.h.ế.t em cũng nguyện ý!”

Sử Tuấn Dân xoa xoa đẩu cô ta, lại lau khô nước mắt giúp cô ta: “Đồ ngốc này, sao anh lại bảo em đi c.h.ế.t được? Nhưng mà từ sau khi bị cách chức, anh còn lớn tuổi, nên các bạn học trong lớp gần như không nói chuyện với anh nữa. Anh liều mạng muốn làm tốt mọi thứ, nhưng mà các giáo viên vẫn không hề tin tưởng anh. Tất cả những chuyện này đều do Đồng Tuyết Lục ban tặng.”

Cao Mẫn dùng mặt cọ cọ vào bàn tay anh ta: “Anh nói đúng, đều là do Đồng Tuyết Lục hại chúng ta. Bạn học trong lớp cũng không để ý đến em nữa, ở ký túc xa cũng chẳng có ai thèm nói chuyện với em. Nếu không phải do Đồng Tuyết Lục kiên quyết muốn tố cáo chúng ta, sao chúng ta lại biến thành như bây giờ?”

Sử Tuấn Dân gật đầu: “Cho nên em biết phải làm sao rồi chứ?”

Cao Mẫn ngẩn ra: “Em phải làm gì ạ?”

Chân mày Sử Tuấn Dân lập tức nhíu lại, rút tay về lạnh lùng nói: “Sao đầu óc em lại ngu si thế? Anh đau khổ như vậy, chẳng lẽ em không biết sử dụng đầu óc nghĩ xem làm như thế nào mới khiến anh bớt đau khổ sao?”

Cao Mẫn bị anh ta mắng, cả người run rẩy, vội vàng lấy lòng: “Anh đừng nóng giận mà Tuấn Dân. Giờ em đã nghĩ ra rồi. Nếu như Đồng Tuyết Lục khiến anh đau khổ như thế, thì em sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta. Chỉ cần cô ta không xuất hiện nữa, anh sẽ không còn đau khổ như vậy.”

Đáy mắt Sử Tuấn Dân chợt lóe sáng, lại duỗi tay nhẹ nhàng xoa đầu cô ta một lần nữa: “Mẫn Mẫn, em dơ bẩn như thế, sẽ không có thằng đàn ông nào thèm để ý, chỉ có anh mới có thể nhịn đau khổ mà chấp nhận em thôi.”

Cao Mẫn nắm lấy tay anh ta, lại vui vẻ đến mức rơi lệ thêm lần nữa: “Tuấn Dân, cảm ơn anh đã chấp nhận em, chắc chắn em sẽ khiến anh vui vẻ.”

Sử Tuấn Dân chịu đựng sự chán ghét, lau khô nước mắt cho cô ta, khẽ nói: “Ngoan, nhớ hành động nhanh một chút.”

“Dạ, em biết rồi.”

Giáo viên và các giáo sư làm việc rất nhanh chóng, chưa tới một tuần đã dịch xong kịch bản,

Tất nhiên bọn họ không dịch tất cả kịch bản sang tiếng anh, chỉ lọc ra những phần chính để làm đối thoại và một số thuyết minh cần thiết, mấy thứ không cần bọn họ sẽ bỏ qua luôn.

Sau khi nhận được kịch bản, học sinh khoa tiếng Anh lập tức bước vào luyện tập.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-533-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-ba-muoi-ba.html.]

Đồng Tuyết Lục đóng vai bà Vương nhà bên, phần mở đầu vở kịch có rất nhiều phân cảnh. Lúc này cô đang cô đang đối diễn với Tiền Thái Hân trong vai Hỉ Nhi.

Nhưng mà cô vừa nói một câu thoại, Tiền Thái Hân đã dừng lại, nói: “Bạn học Đồng, biểu cảm vừa rồi của cậu không đủ phúc hậu, quá hung dữ, cậu phải nhớ kỹ, bây giờ cậu là một người phụ nữ lớn tuổi.”

Phụ nữ lớn tuổi cái em gái cô ấy.

Đồng Tuyết Lục âm thầm khinh bỉ trong lòng: “Vốn dĩ tôi là con gái đang trong độ tuổi thanh xuân, tất nhiên không làm ra vẻ phúc hậu được. Da cô đen hơn da tôi, có khi đóng vai phụ nữ lớn tuổi lại giống hơn. Hay là chúng ta đổi vai đi?”

“...”                           

Tiền Thái Hân bị nghẹn một chút, giận đến nỗi suýt nữa đã hộc máu.

Nhất là khi nghe thấy câu “Da cô đen hơn da tôi” của Đồng Tuyết Lục, cô ta càng giận dữ muốn xé rách cái miệng của đối phương ra.

Lúc này Cao Mẫn lại cố ý lên tiếng: “Tôi cũng cảm thấy bạn học Đồng có khí chất của nữ chính hơn.”

“Bạn học Đồng có gương mặt xinh đẹp, dáng cũng đẹp, làm nữ chính sẽ dễ hấp thu hút ánh mắt của mọi người hơn. Tôi tán thành lời cô ấy vừa nói, các cậu nên đổi vai mới đúng.”

Đồng Tuyết Lục nghe thấy thế, đôi mày thanh tú nhướng lên một cái.

Cao Mẫn lại nói đỡ cho cô? Chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc từ đằng tây à?

Cao Mẫn nói xong lại hỏi những người khác; “Các cậu cảm thấy tôi nói có đúng không? Tôi cảm thấy nên bỏ phiếu lại lần nữa, tôi ủng hộ bạn học Đồng đóng vai nữ chính Hỉ Nhi.”

Tiền Thái Hân giận dữ đến mức người run bần bật, hung ác trừng mắt nhìn Đồng Tuyết Lục một cái.

Phòng tập luyện lập tức trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi khó xử.

Cao Mẫn còn đang định mở miệng xúi giục tiếp, Đồng Tuyết Lục đã mở miệng cướp lời: “Không cần, tôi cảm thấy sắp xếp như bây giờ rất tốt. Vừa rồi tôi chỉ nói đùa chút thôi.”

Lời thoại của Hỉ Nhi rất nhiều, cô không muốn lãng phí thời gian học thuộc lòng và luyện tập.

Hơn nữa vừa nhìn dáng vẻ của Tiền Thái Hân là biết, cô ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng nhường lại vai Hỉ Nhi.

Cô lười tranh giành mấy thứ này.

Loading...