Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 532: Ly trà xanh thứ năm trăm ba mươi hai
Cập nhật lúc: 2024-11-10 13:57:54
Lượt xem: 124
Ngày hôm sau, bước chân Ôn Như Quy nhẹ nhàng như gió, đi diễn thuyết cho sinh viên khoa vật lý.
Thầy giáo tối hôm qua đi tản bộ, trông thấy Ôn Như Quy thì ngẩn người: “Thầy Ôn, sao mặt thầy lại bị thương thế?”
Ôn Như Quy vô thức sờ lên má trái, bình tĩnh nói: “Ừm, vô tình bị nhánh cây sượt qua.”
Sau khi Ôn Như Quy đi rồi, thầy giáo mới nhỏ giọng nói với vợ: “Anh đã bảo tối hôm qua có hai người mà, bóng lưng kia rất giống thầy Ôn. Em nhìn mặt cậu ấy đi, anh dám khẳng định người tối hôm qua chính là cậu ấy.”
Cô giáo lắc đầu một cái: “Không ngờ thầy Ôn mang dáng vẻ lịch sự tao nhã, bên trong hóa ra lại... Cuồng dã như vậy.”
Thầy giáo thấp giọng cười một tiếng: “Lúc còn trẻ anh cũng rất cuồng dã.”
Cô giáo đỏ mặt, mắng yêu anh ta một câu. Sau đó hai người đều không nói chuyện ngày hôm qua nữa.
Ôn Như Quy lên bục diễn thuyết, dưới bục giảng chật kín không còn thừa chỗ nào, sinh viên những khoa khác cũng tới nghe giảng.
Có vài người vì đến muộn mà không chiếm được chỗ, nhưng vẫn không rời đi mà đứng bên ngoài nghe giảng. Xung quanh phòng học chật kín người, vô cùng ồn ào.
Sử Tuấn Dân đứng ngoài cửa nhìn Ôn Như Quy trên bục giảng, đáy mắt như tôi độc.
Hai cha con Trình Văn Diệu và Trình Trí Nghiệp đều bị đưa đi lao động cải tạo, vì thế nhà họ Trình đã oán hận nhà họ Sử bọn họ, bây giờ liên minh giữa hai nhà đang tràn ngập nguy cơ.
Để trấn an nhà họ Trình, nhà họ Sử bọn họ gần như đã phải dốc hết vốn liếng ra, cũng vì chuyện này mà anh ta bị cha và ông nội anh ta mắng cho tối tăm mặt mũi.
Hai nhà Sử Trình bọn họ giống như chuột chạy qua đường, vừa chật vật vừa không thấy được ánh sáng. Còn nhà họ Ôn thì ngày một rạng rỡ, cục tức này anh ta không tài nào nuốt trôi được.
Có điều khi chưa nắm chắc 100%, anh ta sẽ không tùy tiện ra tay. Nhưng mà anh ta không ra tay, có thể để người khác ra tay.
Vân Chi
Ra khỏi đám người, Sử Tuấn Dân tới thư viện tìm Cao Mẫn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-532-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-ba-muoi-hai.html.]
Thấy anh ta tới, Cao Mẫn đầy kinh ngạc: “Tuấn Dân, anh tới tìm em à?”
Sử Tuấn Dân gật đầu: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”
Cao Mẫn nghe thấy thế vội vàng thu dọn sách vở, nhanh chóng đi theo Sử Tuấn Dân ra khỏi thư viện.
Hai người đi tới tảng đá bên hồ ngồi xuống, Cao Mẫn lo lắng bất an nhìn anh ta: “Tuấn Dân, chuyện xảy ra khi còn bé thật sự em cũng không muốn, huống hồ khi ấy em còn nhỏ như vậy, chẳng hiểu gì cả, mong anh đừng vì chuyện ấy mà chia tay với em... Em sẽ chịu không nổi.”
Sử Tuấn Dân lạnh lùng nhìn cô ta, giọng nói như băng: “Cao Mẫn, cô từng bị lão già hàng xóm làm nhục, cô đã dơ bẩn rồi, cô cũng chẳng phải xử nữ. Loại con gái không còn trong trắng, không có tự trọng, không biết yêu thương mình như cô sẽ không có thằng đàn ông nào để ý đến đâu.”
Cao Mẫn nghe vậy che mặt khóc “òa” một tiếng n, nước mắt chảy xuống qua kẽ ngón tay: “Anh nói em là thứ dơ bẩn, em là loại con gái không có tự trọng không biết yêu thương bản thân mình...”
Cô ta là đứa con thứ hai trong gia đình, phía trên có một người anh, phía dưới có một người em trai, cha mẹ và ông nội và nội lại trọng nam khinh nữ, chỉ thương yêu anh trai và em trai cô ta.
Cô ta tiến thoái lưỡng nan, lại còn là con gái, từ nhỏ đã bị người nhà khinh thường. Khi ấy hàng xóm nhà cô ta có một lão già cô độc, không con không cái, người bạn già đã qua đời, nhưng lại đối xử với cô ta rất tốt.
Lão già thường xuyên cho cô ta kẹo để ăn. Vì ở nhà cô ta không được cưng chiều, lại rất thèm ăn, nên cô ta thường xuyên chạy sang nhà lão già làm bạn với ông ta. Có một lần sau khi lão già cho cô ta ăn kẹo thì đột nhiên cởi quần áo cô ta ra, rồi sờ soạng khắp người.
Lúc ấy cô ta sợ quá khóc ầm lên, lão già lại uy h.i.ế.p nếu như cô ta dám nói chuyện này ra, ông ta sẽ đánh chết. Cô ta sợ hãi, vội bảo mình nhất định sẽ không nói ra.
Sau đó cô ta tránh mặt lão già, nhưng vẫn bị ông ta bắt đến nhà cởi quần áo nhiều lần, cho tới sau này khi lão già bị bệnh chết, cuộc sống của cô ta mới trở lại bình thường.
Từ năm đó cho tới bây giờ, cô ta không dám nói chuyện này ra cho bất kỳ ai biết. Nhưng mà sau khi yêu Sử Tuấn Dân, cô ta cảm thấy mình đã tìm được nơi để dựa vào. Sử Tuấn Dân bảo cô ta không được giấu giếm anh ta điều gì, phải nói tất cả bí mật cho anh ta biết.
Cô ta cũng cảm thấy nếu như mình giấu giếm chuyện này, có vẻ rất quá đáng, vì thế cô ta đã nói chuyện lão già làm với mình cho Sử Tuấn Dân biết, ai ngờ Sử Tuấn Dân lại cực kỳ để ý.
Sử Tuấn Dân: “Mẫn Mẫn, anh là một người đàn ông bình thường, anh để ý là vì anh yêu em. Nếu như anh không thương em còn lâu anh mới không quan tâm em có dơ bẩn hay không. Dáng vẻ này của em khiến anh quá khó chịu.”
...