Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 531: Ly trà xanh thứ năm trăm ba mươi mốt
Cập nhật lúc: 2024-11-10 13:56:50
Lượt xem: 78
Đồng Tuyết Lục vâng dạ đáp lời, nhìn hai vợ chồng đi xa, lúc này mới duỗi tay chọc chọc Ôn Như Quy: “Bọn họ đi rồi.”
Ôn Như Quy bò ra khỏi bụi hoa, giọng nói vẫn có chút khàn khàn: “Anh bảo với giáo viên khoa vật lý là ngày mai mới tới, nếu bây giờ bọn họ nhìn thấy anh, chắc chắn sẽ phát hiện ra ban nãy chúng ta đang... Ở đây làm chuyện xấu.”
Đồng Tuyết Lục khẽ nheo mắt lại, đôi môi đỏ mọng cong lên, nở một nụ cười: “Anh có biết dáng vẻ vừa rồi của anh giống gì không?”
Ánh mắt Ôn Như Quy rơi trên cánh môi đỏ mọng của cô, tim đập như sấm.
Anh có cảm giác người mình lại lần nữa nóng lên: “Giống gì?”
“Giống nha hoàn bị người ta bắt gian tại giường.”
Ôn Như Quy: “...”
Đồng Tuyết Lục cúi đầu nhìn bó hoa anh mang tới bị hai người đè bẹp, trong lòng không khỏi tiếc nuối: “Anh hái hoa của viện trưởng, lúc về anh có bị ông ấy mắng không?”
Ôn Như Quy nghiêng người gỡ bỏ cỏ trên đầu xuống giúp cô: “Lúc về anh mua chút bánh trái coi như nhận lỗi, còn chuyện tổ chức buổi giao lưu hữu nghị viện trưởng nói, bên em thế nào rồi?”
Đồng Tuyết Lục: “Đúng là khoa bọn em có không ít nữ sinh chưa có đối tượng, nhưng mà mấy cô ấy có đồng ý hay không cũng khó nói trước được. Nếu không thì thế này nhé, sau khi về anh sắp xếp lại tài liệu vể mấy anh chàng độc thân trong căn cứ ra.”
“Bên trên ngoài tên họ, tuổi tác, hoàn cảnh gia đình, còn phải có hình mẫu yêu thích và một bức ảnh chụp toàn thân. Đến lần tới anh qua đây đưa em xem qua, nếu như được thì để em hỏi ý kiến mấy cô ấy một chút.”
Bà mai không dễ làm, cho nên cô không có ý định xen vào nhân duyên của người khác.
Vân Chi
Nhưng nếu điều kiện của mấy anh chàng độc thân kia không tệ, cô sẽ báo cáo tình huống này lên trên khoa, để khoa tổ chức hoạt động hợp tác hữu nghị.
Sau này nếu như có ai chung sống mà hôn nhân không hạnh phúc, cũng không trách lên đầu cô và Ôn Như Quy được.
Hai mắt Ôn Như Quy hơi sáng lên: “Được, khi nào về anh sẽ nói với viện trưởng một tiếng.”
Thời gian không còn sớm, Ôn Như Quy đưa Đồng Tuyết Lục về đến dưới lầu ký túc xá, sau đó mới chạy như bay về phòng tiếp khách.
Sau khi Đồng Tuyết Lục về đến ký túc xá, Tạ Hiểu Yến nhìn lướt qua cánh môi sưng đỏ của cô, không khỏi kêu thất thanh: “Tuyết Lục, môi của cậu bị sao thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-531-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-ba-muoi-mot.html.]
Trong lòng Đồng Tuyết Lục thầm kêu không ổn, mặt ngoài vẫn bình tĩnh nói: “Vừa rồi ngồi ngoài vườn hoa một lúc, chắc là bị muỗi đốt.”
Tạ Hiểu Yến ngây thơ gật đầu: “Mùa hè sắp tới rồi, cậu vẫn nên bớt ra vườn hoa ngồi đi. Có lần tớ bị muỗi chích vào mắt, cả con mắt sưng hết lên.”
Đồng Tuyết Lục “Cảm động” nói: “Cậu nói đúng lắm, sau này tớ sẽ không ra vườn hoa nữa.”
Tối nay đã lăn qua vườn hoa, cô cũng mất hết hứng thú với vườn hoa rppof.
Thôi Nhu Nhu nhìn Đồng Tuyết Lục một cái, đáy mắt thoáng hiện lên một nụ cười sâu xa không rõ ý vị, nhưng lại không vạch trần lời nói dối của cô.
Bên này Ôn Như Quy ngọt ngào như ăn mật, phía bên kia Chu Diễm cũng không kém cạnh.
Vương Tiểu Vân đang cầm hoa, hai gò má đỏ bừng: “Sao anh lại về đột ngột thế?”
Ánh mắt Chu Diễm nhìn chằm chằm vào cô ấy: “Được nghỉ nên anh về. Em thích bó hoa này chứ?”
Vương Tiểu Vân cười gật đầu: “Thích. Sao tự nhiên anh lại muốn tặng hoa cho em?’
Chu Diễm thở dài một hơi: “Tiểu Vân, thân thể anh không tốt như vậy, anh sợ em sẽ ly dị, Khải Dân bảo anh phải đối xử với em tốt hơn, như vậy em mới không ly dị với anh.”
Vương Tiểu Vân ôm bó hoa trong tay, giật mình. Cô đặt bó hoa lên bàn, đi tới nắm lấy tay Chu Diễm, nói: “Sao anh ngốc thế? Làm sao em có thể ly hôn với anh chỉ vì chuyện ấy được?”
Chu Diễm uể oải nói: “Nhưng nếu cả đời anh vẫn không trị hết bệnh, vậy thì có thể cả đời chúng ta sẽ không có con, em thật sự không ngại chứ?”
Vương Tiểu Vân: “Nếu như em không thể sinh con, anh sẽ ly dị với em sao?’
Chu Diễm lắc đầu như trống bỏi: “Tất nhiên là không rồi!”
Vương Tiểu Vân dịu dàng nói: “Vậy thì em cũng không. Nếu như chúng ta thật sự không có con, đến lúc đó chúng ta nhận nuôi một đứa là được.”
Giọt lệ nam nhi không dễ rơi, Chu Diễm nghe thấy câu này của vợ mình thì khóe mắt đỏ bừng, nghiêng người qua ôm lấy đối phương: “Tiểu Vân, đời này Chu Diễm anh sẽ đối xử với em thật tốt.”
Mặt Vương Tiểu Vân đỏ lên, nhẹ giọng “ừ” một tiếng.
Trong phòng nhanh chóng vang lên âm thanh giường kêu ken két, bên ngoài vầng trăng sáng xấu hổ trốn phía sau tầng mây.