Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 524: Ly trà xanh thứ năm trăm hai mươi tư
Cập nhật lúc: 2024-11-10 13:49:35
Lượt xem: 148
Khi nữ sinh ký túc xá bên cạnh tới báo tin, Đồng Tuyết Lục đang chuẩn bị ngủ trưa.
Cô nhìn người tới truyền lời, hơi nhướng mày: “Ý cậu là có một người phụ nữ họ Trình tới tìm tôi sao?”
Nữ sinh gật đầu: “Đối phương nói là cậu biết dì ấy, dì ấy ăn mặc rất có khí chất, không giống người bình thường.”
Đồng Tuyết Lục lập tức đoán ra được thân phận của đối phương, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên: “Tôi biết rồi, bây giờ tôi xuống liền, cám ơn cậu.”
Cô sửa sang lại dung nhan một chút, sau đó lại lấy ra một gói đồ từ trong ngăn kéo nhét vào trong túi xách quân đội, xoay người ra khỏi ký túc xá.
Vừa ra khỏi ký túc xá, từ xa xa cô đã trông thấy một người phụ nữ đang đứng dưới gốc cây lớn mà lần trước Ôn Như Quy từng đứng, ánh mắt nhìn về phía ký túc xá.
Đông Tuyết Lục chậm rãi đi tới, ánh mắt đối phương đảo quanh người cô, sau đó lại quay trở lại phía cửa ký túc xá.
Hiển nhiên là bà ta không biết Đồng Tuyết Lục trông như thế nào.
Đồng Tuyết Lục quan sát bà ta, đánh giá người phụ nữ đã đẩy Ôn Như Quy vào bước đường cùng này.
Năm nay Trình Tú Vân bốn mươi sáu tuổi, nhưng nhìn qua vẻ ngoài của bà ta cùng lắm chỉ hơn ba mươi tuổi, làn da trắng nõn, ngũ quan thanh tú, hoàn toàn không nhìn ra đã là một người mẹ có con trai hai mươi sáu tuổi.
Nói ra thì, Ôn Như Quy cũng có một hai phần tương tự với bà ta, nhất là cái mũi, nhưng mà ngoại trừ một hai phần này, Ôn Như Quy càng giống cha anh hơn.
Nhưng khách quan mà nói, Trình Tú Vân đúng là một người đẹp, dù đã đến tuổi này rồi, dù mặc quần áo bụi bẩn, vẫn không thể che dấu được phóng thái khí chất của bà ta.
Nếu như không phải biết trước nội dung trong sách, cô thật sự không có cách nào để liên tưởng người đẹp trước mắt với người phụ nữ độc địa trong nguyên tác.
Cuối cùng Trình Tú Vân cũng chú ý tới ánh mắt của Đồng Tuyết Lục, bà ta quay đầu nhìn cô: “Con chính là Đồng Tuyết Lục đúng không? Vợ sắp cưới của Như Quy?”
Giọng nói nhẹ nhàng êm tai, như châu rơi đĩa ngọc, cũng không nhìn thấy bất kỳ biểu cảm hùng hổ dọa người nào trên mặt.
Chỉ nói về da mặt này thôi, Đồng Tuyết Lục đã không thể không khen ngợi bà ta rồi.
Đồng Tuyết Lục thu hồi ánh mắt quan sát của mình, lộ ra dáng vẻ căng thẳng, thẹn thùng: “Dì, dì chính là mẹ của Như Quy sao?”
Trình Tú Vân nhìn đôi má ửng hồng vì kích động của cô, đáy mắt nhanh chóng hiện lên một tia trào phúng, ngoài mặt thân thiết nói: “Đúng, dì chính là mẹ của Như Quy, nghe nói Như Quy đã đính hôn, trước đó dì đã muốn trở về thăm hai đứa, nhưng...”
Nói đến đây, bà ta đột nhiên che miệng nhỏ giọng nức nở.
Đồng Tuyết Lục giả vờ sốt ruột: “Dì, sao dì lại khóc?”
Trình Tú Vân lấy khăn tay ra lau khóe mắt, hốc mắt đỏ bừng: “Tuyết Lục, trong lòng dì có nỗi khổ, năm xưa dì ly hôn với cha của Như Quy, vốn dĩ định mang theo Như Quy đi tái hôn, nhưng ông nội thằng bé không chịu.”
“Càng quá đáng chính là ông Ôn không cho dì về thăm Như Quy thì thôi, ông ấy còn nói với Như Quy là dì đánh nó từ nhỏ, là người phụ nữ xấu xa. Trái tim dì giống như bị ngâm trong nước đắng vậy.”
Đồng Tuyết Lục che miệng lại, lại giả vờ khiếp sợ: “Không ngờ mọi chuyện lại là như vậy, trước đây con từng nghe ông nội Ôn nhắc tới dì, lúc đó trong lòng con còn rất bất mãn, con không nghĩ rằng chân tướng lại là như vậy, ông nội Ôn làm vậy cũng hơi quá đáng rồi?”
Thấy Đồng Tuyết Lục ngây thơ như vậy, Trình Tú Vân lập tức ném lời dặn dò của Sử Tuấn Dân ra sau đầu: “Đứa trẻ ngoan, con có thể hiểu cho dì, dì rất vui, chúng ta đến bên hồ ngồi xuống chậm rãi nói chuyện nhé.”
Vân Chi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-524-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-hai-muoi-tu.html.]
Đồng Tuyết Lục ngoan ngoãn gật đầu: “Con cũng đang định nói như vậy, ở chỗ này nói chuyện không tiện lắm.”
Vì thế hai người ăn ý, đi về phía bờ hồ.
Lúc này chính là giờ nghỉ trưa, quanh bờ hồ không có ai, vô cùng yên tĩnh.
Trình Tú Vân kéo tay Đồng Tuyết Lục: “Đứa trẻ ngoan, tình cảm giữa con với Như Quy thế nào? Nó đối xử với con tốt chứ?”
Đồng Tuyết Lục làm ra dáng vẻ thẹn thùng: “Tốt, Như Quy đối xử với con rất tốt, con nói cái gì anh ấy đều sẵn lòng nghe theo.”
Ánh mắt Trình Tú Vân sáng lên: “Đứa nhỏ Như Quy kia từ nhỏ đã ngoan ngoãn nghe lời, thấy tình cảm của hai đứa tốt như vậy dì cũng yên tâm...”
Đột nhiên, sắc mặt Đồng Tuyết Lục biến đổi, cắt ngang lời bà ta: “Nếu từ nhỏ Như Quy đã ngoan ngoãn nghe lời, vậy thì vì sao bà còn ngược đãi anh ấy? Tục ngữ có câu hổ dữ không ăn thịt con, vì sao bà còn không bằng cả súc sinh?”
Trình Tú Vân không kịp thích ứng được với việc Đồng Tuyết Lục đột nhiên trở mặt, ngẩn người: “Đứa trẻ ngoan, con đang nói cái gì vậy, vừa rồi không phải dì đã nói với con sao? Đó đều là do ông nội của Như Quy vu khống hãm hại dì.”
Khóe miệng Đồng Tuyết Lục lạnh lùng nhếch lên: “Đời tôi ghét nhất là người
ngược đãi trẻ con, loại phụ nữ như bà hoàn toàn không có tư cách làm mẹ Như Quy!”
Nói xong cô trở tay giữ c.h.ặ.t t.a.y Trình Tú Vân, lấy ra một túi đồ từ trong túi quân đội, sau đó cạy miệng Trình Tú Vân ra đổ vào.
Trình Tú Vân giãy dụa kịch liệt: “Cô làm gì vậy? Ô ô... Cô đổ gì vào... Cô...”
“Ăn đi!”
Đồng Tuyết Lục đổ phân chó phơi khô vào, sau đó khép miệng bà ta lại.
Ngửi thấy mùi phân bốc lên, mặt Trình Tú Vân lập tức tái đi, nhưng bà ta hoàn toàn không phản kháng được.
Nhìn Trình Tú Vân đã nuốt phân chó xuống, lúc này Đồng Tuyết Lục mới buông cằm bà ta ra lui về phía sau hai bước, nhấc chân lên đá nghiêng một cái.
“Thuận tiện xuống hồ rửa sạch mùi súc sinh của bà đi!”
“Ùm.”
Trình Tú Vân bị đá trúng bụng, liên tục lui về phía sau vài bước.
Bởi vì đang đứng bên hồ, vừa lùi lại bà ta đã ngã xuống nước.
“A a a... Cứu mạng... Tôi không biết bơi...”
Trình Tú Vân vừa mở miệng, mùi phân chó lại dâng lên từ cổ họng.
Bà ta ghê tởm đến mức buồn nôn, nhưng mở miệng ra nôn mửa rất nhiều nước lập tức chảy vào bụng.
Đồng Tuyết Lục thưởng thức dáng vẻ giãy dụa của bà ta, một lát sau mới ôm mặt chạy ra ngoài: “Có ai không, có người nhảy hồ rồi...”