Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 514: Ly trà xanh thứ năm trăm mười bốn
Cập nhật lúc: 2024-11-10 13:41:00
Lượt xem: 131
Sau khi dì quản lý đến, bà ấy tìm được bức thư tình từ dưới gối đầu của Đồng Tuyết Lục.
Bức thư tình kia viết vô cùng to gan lớn mật, lời nói rất ái muội, nếu không phải Đồng Tuyết Lục chủ động làm lớn chuyện, người không biết nhìn thấy sẽ tưởng rằng bọn họ là người yêu của nhau rồi.
Khóe mắt Đồng Tuyết Lục đỏ lên: “Dì quản lý, chuyện này em phải báo cho lãnh đạo khoa biết, không thể để như vậy rồi không giải quyết được gì, còn nữa sau này em không dám ở cùng ký túc xá với bạn học Cao Mẫn, lần này cậu ta có thể nhét thư tình cho em, ai biết lần sau cậu ta sẽ làm gì?”
Cao Mẫn sợ tới mức mặt trắng bệch: “Bạn học Đồng, cầu xin cậu, tha cho tôi lần này, tôi thật sự không biết cậu đã có bạn trai, nếu tôi biết..."
Còn lâu Đồng Tuyết Lục mới cho cô ta có cơ hội giải thích, hai mắt cô nhắm lại, lập tức ngất xỉu.
Tôi ngất xỉu... Tôi giả vờ đấy.
Bỗng nhiên Đồng Tuyết Lục ngất xỉu như vậy, người có mặt ở chỗ này đều bị dọa sợ, ký túc xá lập tức rối loạn.
Chờ Đồng Tuyết Lục tỉnh lại, cô đã nằm trên giường của phòng y tế trường rồi, Tạ Hiểu Yến đang ngồi bên cạnh chăm sóc cô.
Mắt Đồng Tuyết Lục chớp chớp: “Tôi... Đang ở đâu thế này?”
Tạ Hiểu Yến thấy cô tỉnh lại, vui vẻ nói: “Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, bây giờ cậu đang ở phòng y tế của trường, cậu có thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Đồng Tuyết Lục làm ra vẻ mê mang, giật mình một lúc lâu mới phản ứng lại: “Tôi nhớ rồi, lúc đó tôi bị bạn học Cao Mẫn làm cho tức giận đến mức ngất xỉu.”
Tạ Hiểu Yến: “Cậu đừng tức giận nữa, chuyện này lãnh đạo đã biết, tôi nghe nói mấy người bọn họ đều đã bị ghi tội nặng vào học bạ rồi.”
Trong lòng Đồng Tuyết Lục có chút thất vọng, không ngờ chỉ bị ghi tội.
Nhưng mà cũng có thể hiểu được, trước đây đúng là cô chưa từng đề cập tới chuyện mình đã có người yêu, đối phương chỉ cần cắn c.h.ế.t điểm này, là bọn họ đã có lý do "Người không biết không có tội" rồi.
Vân Chi
Nhưng bề ngoài cô vẫn tỏ vẻ lo lắng: “Trời ạ, bọn họ bị ghi tội thật à, như vậy có phải không tốt lắm không?”
Tạ Hiểu Yến: “Chỗ nào không tốt? Rõ ràng là do bọn họ quá đáng trước, muốn đưa thư tình sao không quang minh chính đại đưa tới? Bị cậu phát hiện còn phủ nhận, tôi cảm thấy trong lòng cậu ta có quỷ.”
“Còn chuyện này nữa, người trong phòng ký túc xá đều không muốn ở cùng phòng với cậu ta, cho nên chắc hẳn cậu ta sẽ bị điều đến phòng khác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-514-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-muoi-bon.html.]
Đồng Tuyết Lục ôm ngực: “Tôi rắc bột thuốc Đông y lên giường là bởi vì da tôi bị dị ứng nặng, rắc thuốc bột lên để khử trùng, không ngờ lại phát huy tác dụng ở phương diện này.”
Tạ Hiểu Yến giật mình hiểu ra, nói: “Thì ra là thế, thảo nào tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu, đang yên đang lành tự nhiên cậu lại rắc bột thuốc Đông y lên giường mình làm gì.”
Lãnh đạo khoa xử lý rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã có người đến thông báo gọi Đồng Tuyết Lục đến văn phòng khoa.
Lãnh đạo khoa đưa ra quyết định giống như Tạ Hiểu Yến nói: Chỉ có một mình Cao Mẫn bị ghi tội nặng vào sổ học bạ, Sử Tuấn Dân và nam sinh viết thư tình bị ghi tội nhẹ hơn.
Bởi vì hai người bọn họ đều tuyên bố căn bản mình không biết Cao Mẫn sẽ lén giấu thư tình vào gối đầu của Đồng Tuyết Lục, đồng thời cũng không biết Đồng Tuyết Lục đã có bạn trai.
Cao Mẫn cũng tự mình gánh hết tất cả mọi tội lỗi, nói lúc ấy muốn cho Đồng Tuyết Lục một bất ngờ, không ngờ bản thân lại biến khéo thành vụng.
Ngoài ra, Cao Mẫn cũng được điều sang phòng ký túc xá bên cạnh, đổi chỗ với Tưởng Bạch Hủy.
Ra khỏi văn phòng, Cao Mẫn được Sử Tuấn Dân đỡ, đôi mắt đỏ bừng vì khóc, sưng to như quả óc chó.
Sử Tuấn Dân trừng mắt nhìn Đồng Tuyết Lục, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên: “Bạn học Đồng, rất xin lỗi cậu.”
Đồng Tuyết Lục đón nhận ánh mắt lạnh lùng của anh ta: “Nếu ba chữ rất xin lỗi này có tác dụng, thì cần đến pháp luật làm gì?”
Nói xong cô nghênh ngang rời đi.
Sử Tuấn Dân nhìn theo bóng lưng cô, lửa giận thiêu đốt trong đáy mắt.
Cao Mẫn thì khóc thút thít: “Em phải làm gì bây giờ? Em bị ghi tội nặng như vậy, nếu cha mẹ em biết chuyện chắc chắn sẽ mắng em đến chết.”
Sử Tuấn Dân nói: “Ba mẹ em không thích em không phải vì chuyện này, bọn họ không thích em là vì vẻ ngoài của em không đủ xinh đẹp, cũng không đủ thông minh, hơn nữa em còn không phải con trai, không thể nối dõi tông đường, Cao Mẫn, em phải nhớ kỹ, trên đời này chỉ có anh thật sự đối xử tốt với em thôi.”
Cao Mẫn ngước đôi mắt sưng đỏ của mình lên, nhìn anh ta: “Lần này một mình em gánh hết tất cả tội lỗi đều vì nghĩ cho anh.”
Sử Tuấn Dân gật đầu: “Anh biết, tất cả mọi chuyện em làm vì anh, anh đều nhớ kỹ, em xem, em khóc sưng cả mắt lên, trông càng xấu xí hơn, chỉ có anh mới chấp nhận được.”
Trong lòng Cao Mẫn căng thẳng, vội vàng lau sạch nước mắt.