Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 511: Ly trà xanh thứ năm trăm mười một
Cập nhật lúc: 2024-11-10 13:38:37
Lượt xem: 139
Tiêu Thừa Bình vừa nghe thấy lời nói của Phương Tĩnh Viện, đầu xe nghiêng một cái, thiếu chút nữa đã đụng vào cột điện ven đường.
Khuôn mặt anh ta giống như bị nhún vào thùng thuốc nhuộm màu đỏ, ngay cả cổ cũng đỏ ửng.
Bầu không khí rơi vào tình trạng lúng túng.
Suốt quãng đường hai người đều không nói gì, Tiêu Thừa Bình biến xấu hổ thành sức mạnh, trừng mắt đạp xe.
Vân Chi
Bác bảo vệ của khu tập thể tổng cục hậu cần nhìn thấy vậy mà Phương Tĩnh Viện lại ngồi sau xe đạp của Tiêu Thừa Bình về nhà, thì khiếp sợ đến mức mắt trợn tròn như chuông đồng: “Trán dô, hai đứa cháu với đồng chí Tiểu Tiêu đang yêu nhau à?”
Đang yêu nhau?
Tiêu Thừa Bình nghe thấy ba chữ này, trong lòng có chút nhộn nhạo, khóe miệng không nhịn được cong lên.
Nhưng Phương Tĩnh Viện ngồi sau lại bị dọa đến mức thiếu chút nữa đã ngã khỏi yên xe, vội vàng nói: “Bác bảo vệ, bác hiểu lầm rồi, do chân cháu bị thương, nên đồng chí Tiêu đưa cháu về nhà thôi, chúng cháu không phải người yêu của nhau đâu.”
Tiêu Thừa Bình: “...”
Bác bảo vệ vuốt cằm gật đầu: “Thì ra là như vậy, bác đang cảm thấy kỳ quái, trước đây rõ ràng cháu nói không thích đồng chí nam có đôi mắt nhỏ vì nhìn giống tiểu nhân, tuy rằng đồng chí Tiểu Tiêu rất tốt, nhưng đôi mắt lại nhỏ như hạt đậu xanh vậy.”
Tiêu Thừa Bình: “......”
Phương Tĩnh Viện nghe thấy lời này, không nhịn được cười thành tiếng: “Bác nói rất đúng, nếu không chú ý nhìn kỹ vào mắt đồng chí Tiêu, chắc chắn người ta sẽ tưởng cả ngày anh ấy đều đang nhắm mắt.”
Bác bảo vệ: “Còn không phải sao, cháu trai mới sinh của bác còn có đôi mắt to hơn cậu ấy.”
Tiêu Thừa Bình: “......”
Hai người này kẻ xướng người họa, Tiêu Thừa Bình nghe xong da đầu đều tê dại, chân dùng sức giẫm lên bàn đạp một cái, chiếc xe lập tức chạy đi xa.
Bác bảo vệ nhìn theo bóng lưng bọn họ, còn chưa thỏa mãn nói: “Các cháu một đứa Trán dô, một đứa mắt nhỏ, thật ra còn rất thích hợp.”
Xe đạp của Tiêu Thừa Bình vừa chạy vào sân nhà, đúng lúc mẹ Phương ra rót nước nhìn thấy.
Mẹ Phương cũng kinh ngạc như bác bảo vệ: “Tĩnh Viện, không phải con nói đi tìm Tuyết Lục cắt tóc à, sao lại trở về cùng đồng chí Tiêu thế này?”
Chẳng lẽ đột nhiên hai người nhìn trúng đối phương?
Phương Tĩnh Viện nhảy xuống khỏi ghế sau xe đạp, che m.ô.n.g chạy vào nhà nhanh như chớp.
Ánh mắt liếc thấy vết m.á.u trên quần cô, mặt Tiêu Thừa Bình lại đỏ lên: “Dì Phương, thân thể đồng chí Phương có chút không thoải mái, cháu gặp cô ấy ở bên đường nên đưa cô ấy về, cháu cũng đi đây.”
Lúc này Mẹ Phương cũng đã ý thức được có gì đó không ổn, gật đầu chậm nửa nhịp: “Ừ, được rồi, cám ơn cháu Thừa Bình.”
Tiêu Thừa Bình đạp xe rời đi.
Mẹ Phương thấy anh ta đã ra khỏi sân, lúc này mới quay vào phòng hỏi Phương Tĩnh Viện.
Phương Tĩnh Viện vừa thay quần xong, lúc này sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường, kêu lên “Ui da”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-511-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-muoi-mot.html.]
Nhìn dáng vẻ này của con gái, Mẹ Phương nhíu mày hỏi: “Con làm sao vậy? Con bị đau bụng à?”
Giọng Phương Tĩnh Viện yếu ớt vô lực: “Mẹ, kinh nguyệt của con đến sớm.”
Lông mày Mẹ Phương nhíu chặt hơn: “Sao lại sớm nhiều ngày vậy?”
Phương Tĩnh Viện vừa đau vừa ấm ức: “Vì sao phụ nữ lại phải chịu kỳ kinh nguyệt chứ, đàn ông lại không phải chịu tội như vậy? Đúng là không công bằng, mẹ, khi nào con mới không đau nữa?”
Mẹ Phương đi đến bên cạnh giường làm ấm tay, sau đó đắp lên bụng cô ấy nhẹ nhàng xoa xoa: “Me bảo con nhanh chóng kết hôn sinh con, con lại không nghe lời mẹ, phụ nữ chỉ cần sinh con xong sẽ không đau bụng kinh nữa.”
Phương Tĩnh Viện trợn trắng mắt: “Mẹ, cách nói này của mẹ không khoa học, Tuyết Lục nói rất nhiều phụ nữ sinh con xong vẫn bị đau bụng kinh, mẹ ít dùng cái cớ này lừa con kết hôn.”
Mẹ Phương lấy tay chọc vào trán cô một cái: “Mẹ bảo con kết hôn sinh con sớm một chút đều vì tốt cho con, sao lại biến thành gạt người rồi? Mẹ thấy Thừa Bình cũng không tệ, bị con từ chối vẫn sẵn lòng đưa con về nhà.”
Phương Tĩnh Viện bĩu môi: “Mẹ đừng nói đến anh ta, nếu không phải tại anh ta sao con lại xấu mặt?”
Vốn dĩ cô có thể không cần để anh ta nhìn thấy dáng vẻ m.á.u chảy đầy quần của mình, đều trách tên mắt nhỏ kia xen vào việc của người khác.
Mẹ Phương lại chọc trán cô: “Con trở thành người không nói lý lẽ như vậy từ khi nào thế, Thừa Bình có lòng tốt đưa con về nhà, chẳng lẽ đưa con về còn sai sao?”
Phương Tĩnh Viện bị chọc đau cả não: “Không sai không sai, mẹ đừng chọc nữa, đau c.h.ế.t con rồi, dù sao mẹ nghĩ cũng đừng nghĩ, con và Tiêu Thừa Bình sẽ không có khả năng đâu, bây giờ anh ta đã nhìn thấy… Mặt xấu hổ nhất của con rồi, con càng không có khả năng ở bên anh ta.”
Mẹ Phương: “Trước kia không phải con nói muốn tìm một người có thể bao dung tất cả khuyết điểm của con sao? Bây giờ Thừa Bình đã nhìn thấy một mặt đáng xấu hổ nhất của con, vẫn chưa ghét bỏ con, không phải đúng là người con muốn tìm sao?”
Phương Tĩnh Viện giật mình: Nghe hình như rất có đạo lý.
Mẹ Phương còn muốn tiếp tục khuyên bảo, đột nhiên ngoài cửa truyền đến giọng nói của Tiêu Thừa Bình.
Mẹ Phương nhìn cô ấy một cái, đứng lên đi ra ngoài: “Thừa Bình, sao con quay lại, có phải để quên thứ gì không?”
Trong tay Tiêu Thừa Bình cầm một gói đường đỏ và một nắm gừng, đỏ mặt nói: “Dì Phương, mẹ cháu nói uống nước gừng đường đỏ sẽ hết đau bụng.”
Mẹ Phương lập tức cười tươi đến mức nếp nhăn trên khóe mắt đều xuất hiện: “Cám ơn Thừa Bình, cháu có muốn vào nhà ngồi chơi một lát không?”
Tiêu Thừa Bình vội vàng xua tay: “Không cần, cháu còn nhiều việc cần phải đi ngay, chào dì Phương cháu về đây.”
Mẹ Phương cười nói: “Được rồi, hôm nào rảnh rỗi lại qua nhà chơi nhé.”
Tiêu Thừa Bình đáp lại một tiếng, rồi đạp xe ra về.
Đợi đến khi bóng dáng anh ta biến mất khỏi sân nhà, lúc này Mẹ Phương mới xoay người trở về phòng Phương Tĩnh Viện.
“Con xem Thừa Bình, người ta quan tâm con nhiều thế nào, còn cố ý đưa đường đỏ với gừng tới cho con, đồng chí nam như vậy con không cần, quay qua quay lại nhất định sẽ bị người khác cướp mất, đến lúc đó con đừng hối hận.”
Phương Tĩnh Viện đắp chăn lên mặt, giả c.h.ế.t không lên tiếng.
Nhìn bộ dạng này của cô, mẹ Phương thở dài một hơi, xoay người xuống phòng bếp nấu nước gừng đường đỏ.
Chờ mẹ Phương đi khỏi, lúc này Phương Tĩnh Viện mới nhò đầu ra khỏi chăn, bĩu môi thấp giọng nói: “Ai cần anh ta quan tâm chứ.”