Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 510: Ly trà xanh thứ năm trăm mười
Cập nhật lúc: 2024-11-10 13:36:47
Lượt xem: 71
Tâm trạng của ông Ôn không tốt lắm, đã trở về cách vách với chú Tông.
Tư lệnh Tiêu thì đến phòng học phụ đạo và giám sát mấy anh em Tiêu Gia Minh học tập, đối tượng giám sát trọng điểm là Đồng Gia Tín.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai người Ôn Như Quy và Đồng Tuyết Lục .
Buổi đêm của cuối mùa xuân và đầu mùa hè, gió đêm thoang thoảng.
Ánh trăng màu bạc chiếu vào trong sân, bóng cây loang lổ đáp lên mặt đất, côn trùng không biết tên ở trong khe đá phát ra tiếng kêu to.
Đôi mắt đen của Ôn Như Quy sâu thẳm, đáy mắt hiện lên tia áy náy: “Đều là anh không tốt, dọa em hoảng sợ.”
Đồng Tuyết Lục nghiêng qua cọ cọ chóp mũi anh: “Em đã nói rồi, đây không phải lỗi của anh, không cho anh nói xin lỗi nữa.”
Nói xong, cô cúi xuống, há miệng dùng sức cắn mạnh vào cánh môi anh.
Ôn Như Quy đau đớn hít một hơi khí lạnh, vô thức tiến lại gần, hôn lên cánh môi mềm mại của cô: “Có phải em đã biết chuyện mẹ anh rồi không?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Trước đây, em đã hỏi chú Tông, anh có trách em chưa được anh đồng ý đã hỏi thăm chuyện về bà ta hay không?”
Ôn Như Quy lắc đầu: “Không đâu, chỉ cần em muốn biết, anh đều sẽ nói cho em biết.”
Hỏi thăm ai cũng không sao cả, cho đến bây giờ, đối với cô anh không hề sắp đặt phòng vệ.
Đồng Tuyết Lục ngồi trên đùi anh, tay ôm lấy cổ anh: “Nếu một ngày nào đó chúng ta sẽ phải đối chiến trực diện với bọn họ, anh sẽ thế nào?”
Ôn Như Quy nhìn cô, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Nên thế nào thì thế ấy.”
Đồng Tuyết Lục ngửa đầu, rất lâu sau mới đến gần khẽ hôn lên cằm anh.
Giọng nói cực kỳ thấp: “Như Quy, trong tương lai bất kể sẽ xảy ra chuyện gì, anh phải nhớ kỹ có em luôn ở bên cạnh anh.”
Đừng bao giờ đi vào đường cùng.
Ôn Như Quy không hiểu ý cô ám chỉ, cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi cô.
“Được, anh sẽ nhớ kỹ.”
...
Phương Tĩnh Viện được nghỉ cũng về nhà, tóc mái của cô ấy đã dài rồi, tóc cũng không còn nguyên kiểu dáng, cho nên muốn đến tìm Đồng Tuyết Lục nhờ cô đi cắt tóc với mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-510-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-muoi.html.]
Đi được nửa đường, bỗng nhiên, cô ấy cảm thấy dưới thân có gì đó không bình thường.
Bụng dâng lên một cảm giác đau đớn quen thuộc, một dòng m.á.u lập tức điên cuồng tuôn ra.
Cô ấy nhìn thoáng qua chung quanh, sau đó đưa tay sờ vào phía sau, quả nhiên sờ thấy một mảng ẩm ướt.
Vân Chi
Đúng là muốn mạng!!!
Vậy mà kinh nguyệt lại đến vào lúc này.
Gương mặt Phương Tĩnh Viện đỏ bừng, muốn xoay người về nhà.
Đáng buồn thay, hiện tại lại đúng giờ công nhân tan tầm, một đám người lớn đang ra khỏi nhà máy.
Phương Tĩnh Viện đành phải lùi sang một bên, thân thể dán vào vách tường, muốn đợi những người này đi hết rồi mới về nhà.
Đúng lúc ấy, Tiêu Thừa Bình đi xe đạp đi ngang qua, nhìn thấy cô thì phanh gấp: “Phương Tĩnh Viện, em làm gì ở đây thế?”
Phương Tĩnh Viện dốc sức nháy mắt với anh ta: “Anh mau đi đi.”
Tiêu Thừa Bình thấy cô ấy không ngừng chớp mắt mình, nhếch miệng cười nói: “Phương Tĩnh Viện, mắt em làm sao vậy?” Không phải cô ấy là đang liếc mắt đưa tình với mình chứ?
Tiêu Thừa Bình càng nghĩ càng cảm thấy đúng, vội vàng xuống xe chạy đến: “Đi, anh chở em về.”
Phương Tĩnh Viện tức giận đến mức đỏ mặt bừng: “Tiêu Thừa Bình, cái đồ mắt đậu xanh này, anh mau đi ngay cho tôi, tôi không cần anh xen vào việc của người khác.”
Nói xong, đột nhiên, bụng cô ấy lại đau đớn, màu m.á.u trên mặt giống như bị rút hết đi, đau đến mức ngồi xổm trên đất.
Tiêu Thừa Bình sợ tới mức mặt mũi tái mét: “Trán dô, em làm sao vậy?”
Bỗng nhiên, đôi mắt anh ta chú ý tới vách tường cô ấy vừa dựa vào có dấu vết máu, lập tức nóng ruột hơn: “Trán dô, em bị thương ở đâu? Anh đưa em đến bệnh viện.”
Nói xong, anh ta bế Phương Tĩnh Viện như bế công chúa, đồng thời tay dính đầy máu.
Phương Tĩnh Viện vừa xấu hổ vừa tức giận đến mức hận không thể tát c.h.ế.t anh ta: “Tôi không bị thương, anh mau thả tôi xuống.”
Tiêu Thừa Bình sốt ruột nói: “Em chảy m.á.u rồi, còn nói không bị thương? Đừng lo, anh sẽ đưa em đến bệnh viện.”
Nói xong anh ta đã ôm cô ấy ngồi ở yên sau xe đạp.
Phương Tĩnh Viện thấy mọi người nhìn qua cũng không dám động, chỉ là khi Tiêu Thừa Bình muốn xoay người đạp xe về phía bệnh viện, cô ấy nghiến răng nghiến lợi: “Tôi đến kỳ kinh nguyệt, bây giờ anh lập tức đưa tôi về nhà đi.”
Tiêu Thừa Bình: “...”