Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 506: Ly trà xanh thứ năm trăm linh sáu
Cập nhật lúc: 2024-11-10 13:33:34
Lượt xem: 68
Ôn Như Quy đỏ mặt nói: “Em hiểu lầm rồi, anh không làm chuyện như vậy.”
Ánh mắt Đồng Tuyết Lục đảo qua quần anh: “Lúc nói lời này có phải anh nên che quần lại một chút không?”
Lúc này, Ôn Như Quy mới nhớ tới chuyện quần bị ướt, lỗ tai đỏ lên: “... Đây,,, Là do đụng phải ly nước trên bàn gây nên.”
“Vậy anh vừa làm gì ở trong đó? Tại sao lại phát ra âm thanh kỳ quái như vậy?”
Đồng Tuyết Lục cảm thấy mặc dù bây giờ Ôn Như Quy đã học được cách nói dối để tranh thủ tình cảm, nhưng anh không phải loại người ban ngày ban mặt tự giải quyết trong phòng, cho dù anh làm, chỉ cần cô hỏi anh sẽ thật thà khai báo.
Lông mi Ôn Như Quy run rẩy, đang định nói “Không có gì”, thì trông thấy Đồng Tuyết Lục hung dữ dọa nạt: “Tốt nhất anh nên nói thật cho em biết.”
Lúc này, Ôn Như Quy mới đưa bàn tay đang giấu sau lưng ra: “Tay anh bị thương, vừa rồi đang rửa sạch miệng vết thương.”
Đồng Tuyết Lục nhìn qua, thì trông thấy mu bàn tay anh đã sưng đỏ một mảng lớn, phía trên còn nổi mụn nước, cô giật mình hoảng sợ.
Vân Chi
“Tay anh làm sao vậy?”
Ôn Như Quy lộ ra vẻ xấu hổ và áy náy: “Anh nghĩ hôm nay em sẽ về, nên định về trước làm vịt quay cho em, không ngờ chân tay quá vụng về, không cẩn thận đụng phải nước sôi...”
Đồng Tuyết Lục nghe anh nói thôi, đã có thể tưởng tượng được lúc ấy nguy hểm đến mức nào rồi, cô lập tức đau lòng: “Anh đúng là vụng về thật, đã dùng nước hạ nhiệt cho vết thương chưa?”
Ôn Như Quy lắc đầu.
Đồng Tuyết Lục ném cây gậy sang một bên, đi qua kéo tay kia của anh xuống dưới vòi nước đang chảy: “Rửa dưới vòi nước trong mười lăm phút, còn nữa, đừng chọc thủng mụn nước, để cho nó tự liền lại.”
Ôn Như Quy gật đầu, dáng vẻ rất ngoan ngoãn.
Giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì đó.
Anh gật đầu xong lại lo lắng nhìn cô, cẩn thận hỏi: “Em giận à?”
Đồng Tuyết Lục chú ý tới cảm xúc của anh, ngước mắt nhìn lên: “Tại sao em phải tức giận?”
Ôn Như Quy suy nghĩ một chút, buồn bã lên tiếng: “Bởi vì anh... Quá vụng về?”
Trong lòng Đồng Tuyết Lục âm thầm thở dài một hơi, đưa tay kéo áo anh: “Cúi đầu xuống, em ngửa đầu nói chuyện với anh như vậy rất mỏi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-506-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-linh-sau.html.]
Ôn Như Quy nghe lời, hơi khom lưng, đầu nghiêng về phía trước.
Một tay Đồng Tuyết Lục ôm lấy cổ anh, đôi mắt như nước mùa thu. trắng trợn quyến rũ: “Đồ ngốc, không phải em tức giận, mà là đau lòng.”
Nói xong cô tiến lại gần, hôn lên cánh môi ấm áp của anh.
Ôn Như Quy không ngờ đột nhiên cô lại hôn mình, đầu óc trống rỗng, đợi đến khi lấy lại tinh thần, tay đã ôm lấy eo cô theo phản xạ.
Đồng Tuyết Lục khẽ cắn một cái lên cánh môi anh: “Không được lộn xộn, tay tiếp tục đặt dưới vòi nước hạ nhiệt.”
Cánh môi Ôn Như Quy đau nhói, tim đập như sấm, dưới ánh mặt trời vành tai đỏ bừng lên: “Ừ.”
Một lát sau, Đồng Tuyết Lục chớp chớp mắt, hỏi: “Bây giờ còn đau không?”
Ôn Như Quy đang định lắc đầu, đột nhiên một tia sáng lóe lên trong óc, anh lập tức sửa lời: “Vẫn hơi đau.”
Trong mắt Đồng Tuyết Lục lộ ra ý cười: “Hóa ra là thế, vậy em tiếp tục đùa giỡn lưu manh?”
Ôn Như Quy dùng tay không bị thương bóp eo cô: “Ừ.”
Nếu bị thương có thể đổi lại được cô đùa giỡn lưu manh với mình, anh không ngại bị thương thêm vài lần nữa.
Lại qua một lúc lâu, Đồng Tuyết Lục mới nhẹ nhàng đẩy anh ra, cánh môi sưng đỏ lên: “Sau này không được bất cẩn như vậy nữa, nếu còn như vậy, em sẽ hạn chế không cho anh đùa giỡn lưu manh với em trong vòng ba tháng.”
“...”
Vừa rồi Ôn Như Quy còn đang nghĩ bị thương thêm vài lần cũng không sao cả, bây giờ lập tức bị lời này dọa sợ, ấp úng nói: “Em yên tâm, sau này anh sẽ không để mình bị thương nữa.”
Đồng Tuyết Lục mỉm cười, quay lại nhìn bàn tay anh đặt dưới vòi nước, nhìn qua hình như đã không còn sưng đỏ như vừa rồi: “Tiếp tục rửa thêm một lát nữa, em về nhà lấy thuốc mỡ trị bỏng.”
Trong niên đại này, sau khi bị bỏng, rất nhiều người đều bôi kem đánh răng hoặc nước tương vào vết thương, hoặc dùng dầu hạt cải bôi một chút là được, thật ra cách làm ấy rất không khoa học.
Sau đó, cô đã nhờ ông nội mua một ít thuốc mỡ trị bỏng từ chỗ quân y, đặt ở nhà để đề phòng bất cứ tình huống nào.
Sau khi Ôn Như Quy rửa tay xong, Đồng Tuyết Lục cẩn thận lau khô tay cho anh, rồi bôi thuốc mỡ trị bỏng: “Không cần băng bó, tránh bỏng lần thứ hai, anh cầm lọ thuốc mỡ trị bỏng này đi, mỗi ngày bôi hai ba lần.”
Đôi mắt đen như mực của Ôn Như Quy nhìn cô: “Lát nữa em không bôi cho anh sao?”
Đồng Tuyết Lục cười: “Anh muốn được đằng chân lên đằng đầu đấy à? Đợi lát nữa ông nội về nhà, anh chắc chắn muốn em bôi thuốc giúp anh chứ?”