Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 505: Ly trà xanh thứ năm trăm linh năm
Cập nhật lúc: 2024-11-10 13:33:16
Lượt xem: 167
Thấy hai người bọn họ đã đi xa, Đồng Tuyết Lục lau khô nước mắt, sau đó đến thư viện viết một trang bản thảo, trên đường về đã gửi bản thảo đến tòa soạn tin của trường.
Mặc dù Cao mẫn đuổi theo, nhưng cuối cùng vẫn không thể ngăn cản được Thi Chân Như tố cáo.
Thi Chân Như kể lại chuyện Đồng Tuyết Lục tự mình tổ chức quyên góp giúp đỡ bạn học khó khăn, và chuyện Cao Mẫn bôi nhọ Đồng Tuyết Lục khiến cô khóc cho giáo viên chủ nhiệm.
Trước đó, chủ nhiệm lớp còn chưa biết chuyện quyên góp, lúc này biết vậy mà Đồng Tuyết Lục lại quyên góp tận ba tháng trợ cấp, không khỏi vừa kinh ngạc vừa cảm động.
Sau khi biết Cao Mẫn chỉ trích Đồng Tuyết Lục, lập tức cảm thấy tư tưởng giác ngộ của Cao Mẫn không đủ.
Chủ nhiệm lớp nặng nề nhìn Cao Mẫn: “Bạn học Đồng một lòng giúp đỡ sinh viên gặp khó khăn, cho dù em không làm được như em ấy, em cũng không thể đảo ngược trái phải đen trắng.”
Sắc mặt Cao Mẫn tái nhợt: “Cô giáo, em biết sai rồi, cô tha thứ cho em lần này...”
Chủ nhiệm lớp xua tay: “Nói cho cùng vẫn là tư tưởng của em chưa đủ, em nên nhường lại vị trí bí thư chi đoàn của mình cho bạn học khác đi.”
“...”
Đôi mắt Cao Mẫn đỏ lên, hai hàng nước mắt rơi xuống.
Bị giáo viên cách chức, hơn nữa còn vì lý do tư tưởng giác ngộ chưa đủ, điều này có nghĩa là bốn năm tới, cô ta rất khó có cơ hội trở thành cán bộ lớp.
Cô ta xong rồi.
Vài ngày sau, bản thảo của Đồng Tuyết Lục được đăng tải trên báo trường.
Trong bản thảo, cô viết gia cảnh của bạn học Hoàng Hâm Dịch khó khăn đến nỗi khiến người đọc rơi nước mắt, sau đó lại viết chi tiết việc khoa Ngoại ngữ biết cậu ấy khó khăn ra sao, quyên góp để giúp cậu ấy như thế nào.
Đương nhiên cô không đề cập đến chuyện mình quyên góp ba tháng trợ cấp, mà dùng nhiều lời biểu dương và ca ngợi tinh thần đoàn kết, hữu nghị giúp đỡ lẫn nhau của các bạn học khác.
Sau khi đọc được bài báo, các giáo viên và lãnh đạo khoa Ngoại ngữ lập tức cảm thấy mặt đầy vinh quang, bước chân nhẹ nhàng.
Còn các giáo viên và lãnh đạo của khoa tiếng Trung lại cảm thấy như bị người ta tát một cái vào mặt.
Sinh viên khoa mình gặp khó khăn bọn họ không biết, phải để các sinh viên khoa khác quyên góp đưa đến trước mặt bọn họ mới biết, đúng là quá mất mặt.
Chuyện như vậy cần phải có người đứng ra chịu trách nhiệm, người chịu trách nhiệm tất nhiên không thể là lãnh đạo, cũng không thể là chủ nhiệm lớp, cuối cùng chỉ có thể đẩy lớp trưởng Sử Tuấn Dân ra.
Huống chi từ sau lần trước, khi Đồng Tuyết Lục đến lớp bọn họ tặng tiền, mọi người đã nghi ngờ năng lực của Sử Tuấn Dân rồi.
Có người còn nghe nói Sử Tuấn Dân mang bàn ghế giúp một nữ sinh khoa Ngoại ngữ, không có thời gian quan tâm đến bạn cùng lớp, lại có thời gian đuổi theo bạn gái?
Đợi khi báo chí lan truyền, cuối cùng chủ nhiệm lớp đã quyết định cách chức lớp trưởng của Sử Tuấn Dân.
Sau khi Sử Tuấn Dân nhận được thông báo, đã tức giận tới mức thiếu chút nữa nghiến vỡ một cái răng.
Làm lớp trưởng rất quan trọng đối với lý lịch của sinh viên, cũng đóng vai trò quan trọng trong việc được đề cử vào Đảng tưc năm thứ hai hoặc năm thứ ba.
Vốn dĩ anh ta có ý định nộp đơn xin kết nạp Đảng vào năm thứ hai, nhưng bây giờ có “Vết đen” như vậy, cơ hội kết nạp Đảng của anh ta đã biến thành bọt biển.
Không thể kết nạp Đảng, lúc tốt nghiệp sẽ không thể được phân công công việc tốt nhất.
Trừ khi sau này anh ta có đóng góp lớn hơn, hoặc thành tích nổi trội, nếu không anh ta rất khó có thể được bầu lại làm lớp trưởng, hoặc được kết nạp vào Đảng.
Nói cách khác, một chiêu này của Đồng Tuyết Lục nhìn giống như không quan trọng, trên thực tế lại là giải quyết tận gốc.
Sử Tuấn Dân tức giận đến mức sắp ói máu.
Sau khi Đồng Tuyết Lục biết tin này khi bạn học Hoàng Hâm Dịch tới nói lời cảm ơn, vẻ mặt cô rất thản nhiên.
Đợi Hoàng Hâm Dịch đi rồi, khóe miệng cô mới nhếch lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-505-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-linh-nam.html.]
Trò chơi, chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
...
Đến thứ sáu, Đồng Tuyết Lụcthu dọn đồ đạc về nhà.
Về đến nhà, không có ai, nhưng nhà họ Ôn bên cạnh lại có tiếng ồn.
Bởi vì hai nhà ở cạnh nhau, hai người Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy đã đính hôn, cho nên hai nhà mở một cái cửa ngách, thuận tiện qua lại lẫn nhau.
Đồng Tuyết Lục nghe thấy tiếng ồn, thì đi về phía nhà họ Ôn.
Âm thanh truyền ra từ phòng của Ôn Như Quy.
Cô cầm một cây gậy lên, rón ra rón rén đi tới, thì nghe thấy âm thanh khiến cho người ta đỏ mặt tim đập nhanh từ trong phòng truyền đến.
“Ư... ư... ”
“...”
Vừa rồi, Đồng Tuyết Lục còn tưởng rằng có trộm vào nhà, không ngờ lại là Ôn Như Quy, hơn nữa còn đang ở trong phòng làm chuyện như vậy.
Khóe miệng Đồng Tuyết Lục hơi run rẩy, chuẩn bị giả vờ như không nghe thấy gì cả.
Nhưng mà khi cô xoay người, lại lỡ chân đá một cái vào thùng sắt bên cạnh.
Thùng sắt phát ra tiếng “loảng xoảng”, quấy nhiễu Ôn Như Quy đang ở trong phòng.
Ôn Như Quy đang cho bôi thuốc cho vết thương trên tay, Nghe thấy tiếng động bên ngoài thì hoảng sợ.
Khuỷu tay đụng vào cái ly trên bàn, nước chảy xuống rơi trên quần anh, lập tức thấm ướt một mảng lớn.
Ôn Như Quy cất cao giọng hỏi: “Ai đang ở bên ngoài thế?”
Đồng Tuyết Lục lè lưỡi, đành phải lên tiếng: “Là em.”
Ôn Như Quy nghe thấy giọng nói của cô, đôi mắt sáng ngời, cất bước ra ngoài: “Em về rồi à?”
Cửa được mở ra kêu “kẽo kẹt” một tiếng, Ôn Như Quy xuất hiện trước cửa.
Đồng Tuyết Lục ngước mắt nhìn về phía anh, hai gò má hồng nhạt, quần ướt một mảng lớn...
“Anh vừa làm gì ở trong phòng đó?”
Vân Chi
Mí mắt Ôn Như Quy khẽ run rẩy: “Không làm gì cả.”
Không làm gì cả?
Đồng Tuyết Lục nhướng mày: “Anh đừng lừa em, ban nãy em nghe thấy hết rồi.”
Ôn Như Quy mang vẻ mặt mờ mịt: “Em nghe thấy gì cơ?”
Đồng Tuyết Lục: “Tiếng anh kêu.”
Ôn Như Quy càng mờ mịt hơn?
Đồng Tuyết Lục nhìn anh đến lúc này còn giả ngu, lập tức không muốn che giấu thay anh nữa.
Học theo giọng nói vừa rồi của anh kêu hai tiếng, sau đó ho khan, nói: “Em biết anh có nhu cầu, nhưng làm chuyện ấy nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe, anh vẫn nên kiềm chế một chút.”
Ôn Như Quy bị nghi ngờ: “...”