Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 495: Ly trà xanh thứ bốn trăm chín mươi lăm

Cập nhật lúc: 2024-11-10 12:20:53
Lượt xem: 116

Khóe miệng Đồng Tuyết Lục khẽ nhếch lên, trong lòng nghĩ đến mẹ ruột Ôn Như Quy.

Trùng hợp là mẹ ruột Ôn Như Quy cũng gả cho một người đàn ông họ Sử.

“Bạn học Vương, hy vọng cậu nhớ kỹ bài học hôm nay, sau này thay đổi làm người mới.” Đồng Tuyết Lục không định nói cho anh ta biết, anh ta đã bị Sử Tuấn Dân lợi dụng.

Người ngu xuẩn như vậy, thành sự thì ít bại sự có thừa, căn bản không phải là đối thủ của Sử Tuấn Dân.

Vương Chí Phong gật đầu như gà mổ thóc: “Tôi biết rồi, cám ơn cậu vừa rồi đã xin tha giúp tôi.”

“Đúng rồi, chuyện tôi vừa hỏi cậu, cậu đừng nói lại với người khác nhé, miến cho người ta lại cảm thấy cậu muốn trốn tránh trách nhiệm.”

“Cảm ơn cậu đã nhắc nhở tôi, cảm ơn bạn học Đồng, tôi thật sự bị mỡ heo che mắt nên mới vu oan hãm hại cậu.”

Nói xong anh ta xúc động đến mức bật khóc.

Vân Chi

“...”

Khóe miệng Đồng Tuyết Lục giật giật một cái, sau đó đi về phía phòng học.

Nếu như cô đoán không sai, chắc hẳn tên Sử Tuấn Dân này là người trong nhà của kẻ thông gian h với mẹ ruột Ôn Như Quy.

Cô còn chưa đi tìm hai nhà kia tính sổ, bọn họ đã tự động đưa tới tận cửa.

Rất tốt, rất tốt.

Tục ngữ nói rất hay, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, trước khi đối phó Sử Tuấn Dân, cô phải điều tra về đối phương một chút mới được.

***

Tiếp theo, chính là một tuần huấn luyện quân sự.

Đồng Tuyết Lục bị rám nắng đen đi nửa tông, nhưng mà so với các bạn học khác, cô vẫn trắng như đậu hũ.

Các bạn học khác vốn đã đen, sau một tuần huấn luyện quân sự, vài người đã đen như cục than.

Trước đó có vài người đoán là Đồng Tuyết Lục bôi phấn, trải qua một tuần huấn luyện quân sự, lúc này mọi người mới hiểu được cái gì gọi là trời sinh đã đẹp sẵn.

Không thể không nói, học sinh thời đại này thật sự rất liều mạng, mỗi ngày huấn luyện quân sự mệt đến mức đau lưng mỏi gối, sau khi trở về ký túc xá bọn họ vẫn có tinh thần cầm sách ôn tập.

Nhà trường quy định ký túc xá sinh viên phải tắt đèn lúc mười rưỡi, nhiều sinh viên muốn đọc sách thêm một chút vào ban đêm, đều phải chạy đến nhà vệ sinh hoặc lề đường để tiếp tục đọc sách.

Mấy người này còn chưa bắt đầu vào học đã liều mạng như vậy rồi, sau này lên lớp còn đến mức nào nữa đây?

So với các bạn học của cô, Đồng Tuyết Lục cảm thấy mình chính là một con cá muối.

Cho dù thế nào cô cũng không làm được chuyện chạy vào nhà vệ sinh vừa ngửi mùi nước tiểu vừa học tập.

Chẳng qua thấy mọi người cố gắng như vậy, sau khi tham khảo ý kiến của mọi người, cô đã đưa ra ý kiến với nhà trường, xin phép thời gian tắt đèn giảm xuống một giờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-495-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-chin-muoi-lam.html.]

Lãnh đạo nhà trường rất vui mừng khi các bạn học nhiệt tình học tập như vậy, đã nhanh chóng đồng ý với yêu cầu của mọi người.

Tâm tư của mọi người đều đặt trong việc học, cho dù trong cuộc sống ngẫu nhiên có chút va chạm cọ sát, mọi người đều nhanh chóng bỏ lại phía sau, không ai lục đục với ai.

Sau khi kỳ huấn luyện kết thúc đúng lúc là cuối tuần, Đồng Tuyết Lục thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

Tứ hợp viện đã được tân trang lại, bọn họ quyết định chuyển đến nhà mới vào cuối tuần này.

Người trong ký túc xá rất hâm mộ Đồng Tuyết Lục có thể trở về nhà, Đồng Tuyết Lục cười tạm biệt các cô ấy, hứa hẹn chủ nhật quay về sẽ mang đồ ăn ngon cho bọn họ.

Bởi vì ba gia đình cùng chuyển nhà một lúc, đồ đạc rất nhiều, nên Phương Tĩnh Viện và Khương Đan Hồng chủ động đề nghị tới giúp đỡ.

Đến thứ bảy, Phương Tĩnh Viện ra khỏi nhà.

Khi đi ngang qua sân huấn luyện, đột nhiên nghe thấy có tiếng ai đó gọi cô.

Cô quay đầu nhìn qua, thì trông thấy Tiêu Thừa Bình đang cười toe toét với mình.

Phương Tĩnh Viện trợn trừng mắt nói: “Gọi tôi làm gì?”

Tiêu Thừa Bình nói: “Phiền cô nói với Tuyết Lục, hôm nay tôi không thể xin nghỉ, không thể giúp cô ấy chuyển nhà.”

Phương Tĩnh Viện hừ một tiếng: “Lúc cần anh chuyển nhà thì anh không rảnh, bình thường mời khách ăn cơm, anh chạy nhanh hơn bất cứ ai.”

Tiêu Thừa Bình nhìn cô ấy vừa trợn mắt, vừa bĩu môi, tim đập thình thịch.

Chết tiệt, vậy mà anh ta lại cảm thấy dáng vẻ này của cô ấy rất đáng yêu.

Nhớ tới lúc trước bản thân không ra tay trước, mới để Ôn Như Quy cướp mất Đồng Tuyết Lục.

Lần này cho dù thế nào anh ta cũng không thể để người khác cướp mất người mình thích được.

Tiêu Thừa Bình hít sâu một hơi, vành tai ửng đỏ nói: “Phương Tĩnh Viện, tôi có một câu muốn hỏi cô.”

Phương Tĩnh Viện: “Có chuyện cứ nói, có rắm cứ thả!”

“...”

Tiêu Thừa Bình cảm thấy quả nhiên mình bị điên rồi, nếu không sao anh ta có thể cảm thấy dáng vẻ ăn nói thô lỗ của cô ấy cũng rất yêu chứ?

Anh ta ấp a ấp úng nói: "Tôi muốn hỏi cô, cô... Có bị mù không?”

Phương Tĩnh Viện trừng mắt: “Tiêu Thừa Bình, anh muốn c.h.ế.t à, mắt anh mới bị mù.”

Tiêu Thừa Bình gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy mắt tôi bị mù, nếu không tôi sẽ không cảm thấy dáng vẻ trợn trừng mắt của cô rất đáng yêu.”

Phương Tĩnh Viện: “...”

 

Loading...