Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 490: Ly trà xanh thứ bốn trăm chín mươi

Cập nhật lúc: 2024-11-10 05:19:04
Lượt xem: 110

Tính cách của mỗi người trong ký túc xá đều khác nhau, Cao Mẫn có chút kiêu ngạo, Lâm Lan Quyên có chút tự ti, Thôi Nhu Nhu vóc người xinh đẹp, khi cười trông rất dịu dàng, nhưng cất giấu tâm tư sâu nhất.

Điền Phượng Chi lớn tuổi nhất, tính cách tương đối trưởng thành, biết chăm sóc người khác, trong số đó Tạ Hiểu Yến là người có tính cách sáng sủa nhất.

Chỉ là tất cả mọi người đều mang trong mình một trái tim khát khao tri thức, bởi vậy không có ai gây sự, hay lục đục gì với nhau.

Ít nhất là bây giờ chưa có.

Vân Chi

Đến tối, tất cả mọi người đến tiệm cơm để ăn cơm.

Trong niên đại này, học đại học không cần tiền, có trợ cấp của nhà nước, mỗi sinh viên nhận được mười tám tệ một tháng tiền ăn và các loại phiếu khác nữa.

Trong thành phố mười tám tệ thực sự không nhiều, ngoài việc ăn uống ra còn phải mua sách và giấy viết, vì vậy đến tiệm cơm hầu như không thấy ai ăn thịt.

Hai ngày nay ở nhà Đông Tuyết Lục đều ăn thịt, lúc này nhìn thấy tất cả mọi người chỉ mua một cái bánh bao rồi uống nước đun sôi, cô cũng mua một cái bánh bao theo, có điều so với những người khác cô còn mua thêm một quả trứng gà. Cao Mẫn thấy Đông Tuyết Lục mua thêm một quả trứng gà, cũng quyết định mua thêm một quả.

Bây giờ thời tiết vẫn tương đối lạnh, sau khi mọi người mua cơm xong thì chuẩn bị mang về ký túc xá ăn, vừa đi tới cửa ký túc xá, một bóng người xông ra từ ký túc xá bên cạnh.

“Bạn học Đồng, cuối cùng cậu cũng tới rồi.”

Đồng Tuyết Lục nhìn kỹ, thì ra là Tưởng Bạch Hủy, người trước đây nhặt được giấy thông báo của Phương Tĩnh Viện.

Đồng Tuyết Lục cười chào hỏi.

Tưởng Bạch Hủy đi theo cô về ký túc xá của bọn họ: “Lúc trước tôi còn muốn ở cùng ký túc xá với cậu, không ngờ lại bị phân đến phòng bên cạnh, đúng là quá đáng tiếc.”

Đồng Tuyết Lục cười nói: “Ở nơi nào cũng giống nhau mà.”

“Sao có thế giống nhau được? Cậu là đối tượng tôi muốn cùng học tập, tôi đặc biệt muốn ở chung phòng với cậu.” Nói xong cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía những người khác trong ký túc xá: “Chào các cậu, tôi là Tưởng Bạch Hủy ở ký túc xá bên cạnh, không biết có ai trong các cậu đồng ý đổi ký túc xá với tôi không?”

Cao Mẫn liếc mắt: “Tại sao lại phải đổi ký túc xá với cậu? Cậu muốn ở cùng ký túc xá với Tuyết Lục, chúng tôi cũng muốn, dựa vào cái gì phải đổi với cậu chứ?”

Tưởng Bạch Hủy bị dáng vẻ hung dữ của Cao Mẫn dọa cho hoảng sợ: “Tôi cũng không nói, các cậu nhất định phải đổi cho tôi, tôi chỉ hỏi một tiếng, không được thì thôi.”

Mấy người trong ký túc xá hoàn toàn không muốn đổi, nhất là sau khi trải qua buổi

luyện tập tiếng Anh buổi chiều, các cô càng không có khả năng đổi ký túc xá.

Trong ký túc xá có một học bá, hơn nữa học bá này còn sẵn lòng chỉ dạy cho các cô, chỉ có đứa ngốc mới đổi ký túc xá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-490-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-chin-muoi.html.]

Xảy ra khúc nhạc đệm này, Tưởng Bạch Hủy cũng ngại ngùng ở lại ký túc xá của bọn họ, cô ấy nhìn về phía  Đồng Tuyết Lục lè lưỡi một cái rồi bỏ chạy.

Ngày hôm sau, khi ăn sáng xong, mọi người được triệu tập đến sân thể dục tập hợp.

Trên bục giảng trong sân thể dục treo một biểu ngữ với dòng chữ “Học, học nữa, học mãi, đoàn kết đoàn kết đại đoàn kết”.

Trời tháng ba vẫn rất lạnh, đứng ở sân thể dục bốn phía không có che chắn, rất nhanh tay chân mọi người đã bị đông cứng, mặt cũng bị đông lạnh đến mức đỏ ửng lên.

Nhưng lúc này không ai cảm thấy lạnh cả, nghe hiệu trưởng phát biểu trên bục giảng, trong lòng mọi người đều sôi sục.

Giống như lời hiệu trưởng nói, bọn họ là hy vọng tương lai của đất nước, bọn họ là lực lượng trung kiên xây dựng phát triển xã hội mới.

Bọn họ phải nắm bắt cơ hội khó khăn này để học tập tốt, để phục vụ cho đất nước, trở thành nhân tài có ích cho đất nước và xã hội.

Tuy rằng Đồng Tuyết Lục không phải trải qua gian nan của đa số mọi người, nhưng cô vẫn bị bầu không khí này lây nhiễm.

Trước khi xuyên sách, cô từng nghe nói qua, sinh viên đại học đợt đầu sau khi khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học rất có tinh thần phấn đấu, bây giờ được đứng cùng một chỗ với những người này, đột nhiên cô cảm thấy mình rất may mắn.

Trong khi hiệu trưởng phát biểu dõng dạc, khả năng rất nhiều người nghĩ đến những khó khăn trong mười năm qua, có người đỏ mắt, có người lau nước mắt.

Sau đó quốc ca vang lên, mọi người cất tiếng hát theo, bầu không khí đạt tới đỉnh điểm.

Sau khi quốc ca kết thúc, người dẫn chương trình mời đại diện học sinh lên sân khấu phát biểu.

Đông Tuyết Lục đứng dậy, đi về phía bục giảng.

Dưới bục giảng là một mảnh ồn ào.

“Cô ấy chính là Đồng Tuyết Lục à, cô ấy đúng là rất xinh đẹp.”

“Trời ạ, đúng là khiến người ta phải hâm mộ ghen tị mà, không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, điểm thi của cô ấy có bốn môn đạt điểm tuyệt đối, quá lợi hại.”

“Đúng vậy, toán lý hóa và tiếng Anh toàn bộ đều đạt điểm tuyệt đối, đúng là thiên tài.”

“Hình như cả Kinh Thị này chỉ có hai người có điểm số trên bốn trăm, tuy rằng người còn lại cũng được hơn bốn trăm điểm, nhưng còn kém cô ấy hơn tám mươi điểm.”

Đúng lúc này, có một giọng nói bất hòa vang lên...

“Hiệu trưởng, tôi nghe nói ông nội của bạn học Đồng là Tư lệnh, tôi nghi ngờ, không biết có phải cô ấy đã biết trước đề thi hay không?”

Loading...