Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 489: Ly trà xanh thứ bốn trăm tám mươi chín

Cập nhật lúc: 2024-11-10 12:18:49
Lượt xem: 157

Đi vào khoa cấp cứu, từ xa Đồng Tuyết Lục đã nhìn thấy Khương Đan Hồng đang nói chuyện cùng một người đàn ông.

Người đàn ông này có dáng người cao ráo trông hơi gầy, nhìn qua bóng lưng có chút quen mắt.

Vân Chi

Cô vừa qua đó, lập tức trợn tròn mắt: “Giám đốc Đặng, sao anh lại ở đây?”

Người đàn ông đang nói chuyện với Khương Đan Hồng cũng là giám đốc tiệm cơm quốc doanh, trước đó cô đã tiếp xúc với anh ta vài lần, nhân phẩm và năng lực đều rất tốt.

Giám đốc Đặng nhìn thấy cô cũng có chút kinh ngạc: “Xin chào đồng chí Đồng, con gái tôi bị sốt, may nhờ có giáo viên của nó phát hiện ra.”

Lúc này Đồng Tuyết Lục mới biết, hóa ra giám đốc Đặng chính là cha của Đặng Tiểu Gia.

Sau khi giới thiệu lẫn nhau xong, giám đốc Đặng mới biết Khương Đan Hồng là bạn của Đông Tuyết Lục, thì vội vàng cúi đầu cảm ơn lần nữa.

“Cám ơn cô giáo Khương, lần này nếu không phải có cô, tôi thật sự không biết Tiểu Gia thường xuyên bị đám trẻ khác bắt nạt.”

“Không cần khách sáo, có điều vẫn nên để đứa bé ở bên cạnh mình chăm sóc thì tốt hơn.”

Nghĩ đến thân thế của mình, Khương Đan Hồng không nhịn được lắm mồm một câu.

Giám đốc Đặng vội vàng gật đầu: “Sau này tôi sẽ mang theo đứa bé bên cạnh mình.”

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Đông Tuyết Lục hẹn Khương Đan Hồng ngày mai sẽ tới mang đồ đạc giúp chị ta, sau đó mới về nhà.

 **

Mãi cho đến khi, vào buổi tối trước hôm khai giảng một ngày, Đồng Tuyết Lục mới trở lại trường.

Vừa vào ký túc xá, ánh mắt mọi người lập tức đồng loạt nhìn qua.

Không giống như hai ngày trước, lúc này cả ký túc xá đều đã đến đông đủ.

Cao Mẫn nói: “Tuyết Lục cậu về rồi à, tôi còn tưởng rằng phải đến ngày mai cậu mới trở về chứ.”

 Đồng Tuyết Lục cười nói: “Ngày mai trở về sẽ không kịp.”

Một nữ sinh ngủ ở giường bên cạnh Đồng Tuyết Lục mang vẻ mặt sùng bái nhìn cô: “Thì ra cậu chính là Đồng Tuyết Lục, tôi tên là Tạ Hiểu Yến, đến từ tỉnh Bắc Hòa.”

Tuy rằng cùng là người ngoại tỉnh, cùng tới từ nông thôn, nhưng tính cách của Tạ Hiểu Yến lại sáng sủa hào phóng, nói chuyện rất tự tin, trái ngược hoàn toàn so với nữ sinh lùn Lâm Lan Quyên trước đó.

Ngoài ra còn có hai người bạn cùng phòng khác, cả hai đều đã kết hôn, một trong số đó tên là Thôi Nhu Nhu hai mươi bốn tuổi, đã kết hôn chưa sinh con, người còn lại tên là Điền Phượng Chi, ba mươi tuổi, đã sinh được một trai một gái ở quê.

Điền Phượng Chi là người lớn tuổi nhất trong ký túc xá các cô, Đồng Tuyết Lục là người nhỏ tuổi nhất.

Sau khi mọi người ríu rít giới thiệu bản thân xong, thì hỏi Đồng Tuyết Lục đã học tiếng Anh như thế nào, sao lại đạt được thành tích tốt như vậy.

Đông Tuyết Lục không hề kiêu ngạo, lập tức chia sẻ kinh nghiệm của mình: “Học ngoại ngữ quan trọng nhất là phải đọc nhiều nghe nhiều, đầu tiên là đọc thuộc lòng từ vựng, nếu vốn từ vựng không đủ, vậy thì sau này chúng ta không thể giao tiếp được với người khác.”

“Sau đó chính là phải tập nói nhiều, bình thường tôi đều tự mình tưởng tượng ra một vài tình huống nhỏ để luyện tập.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-489-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-tam-muoi-chin.html.]

Tạ Hiểu Yến mang vẻ mặt ham học hỏi, nói: “Làm sao để tưởng tượng ra được các tình huống, cậu có thể nói rõ ràng hơn một chút được không?”

Những người khác đồng loạt gật đầu, ánh mắt đều tràn đầy khát vọng.

Thanh niên trí thức trong thời đại này đã bị trì hoãn quá lâu, cũng bị đàn áp quá nhiều năm, bây giờ cuối cùng mới có cơ hội học tập, cho nên bọn họ rất trân trọng, rất nhiệt tình, tinh thần học tập đạt đến mức độ cao chưa từng có.

Đồng Tuyết Lục nhìn từng gương mặt khát khao, ham học hỏi trước mắt, thật sự không có cách nào giấu giếm.

“Tình huống rất đơn giản, chẳng hạn như khi tôi vừa quay lại trường, mọi người đều giới thiệu bản thân để làm quen với nhau, thật ra khi ấy chúng ta có thể giới thiệu bản thân bằng tiếng Anh, như vậy chúng ta có thể vừa rèn luyện khả năng nghe, vừa có thể rèn luyện năng lực phản xạ.” 

“Giới thiệu bản thân bằng tiếng Anh? Vậy thì tôi không được rồi.”Tạ Hiểu Yến lắc đầu giống như trống bỏi.

Những người khác cũng nói không được.

Mặc dù họ đăng ký vào chuyên ngành tiếng Anh, điểm thi cao hơn so với các sinh viên khác một chút, nhưng chỉ là một chút mà thôi, bọn họ biết rất ít từ vựng tiếng Anh.

Cao Mẫn nóng lòng muốn thử, nhưng lại sợ xấu mặt: “Tuyết Lục, cậu có thể biểu diễn cho chúng tôi thấy một lần không?”

Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Được thôi, My name is...”

Đồng Tuyết Lục dùng tiếng Anh nói một đoạn giới thiệu đơn giản, nói ra tên tuổi và quê quán của mình, còn nói ngắn gọn về sở thích của bản thân.

Thật ra đều là những từ tiếng Anh rất đơn giản, nhưng khi nghe thấy vẫn khiến mấy người trong ký túc xá trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt nhìn cô tràn ngập sùng bái.

Tạ Hiểu Yến: “Tuyết Lục, cậu thật sự quá lợi hại, mấy câu tiếng Anh cậu vừa nói, tôi không nghe hiểu một câu nào!”

Đồng Tuyết Lục: “...” Cô xác định không phải mình đang trào phúng tôi chứ?

Vốn dĩ Cao Mẫn cũng định giới thiệu bản thân bằng tiếng Anh, nhưng nhìn vốn từ vựng của Đông Tuyết Lục tốt như vậy, lại nói chuyện lưu loát như thế, lập tức dập tắt suy nghĩ ấy trong đầu.

Điền Phượng Chi cười nói: “Tuyết Lục, tiếng Anh của cậu tốt như vậy, sau này chúng tôi đều phải học tập từ cậu rồi.”

Những người khác nghe vậy đồng loạt gật đầu.

Đồng Tuyết Lục khiêm tốn nói: “Mọi người cùng nhau học tập, đúng rồi, giống như bàn, giường, còn có tất cả đồ dùng sinh hoạt xung quanh chúng ta, chúng ta đều có thể dùng giấy viết ra tên tiếng Anh của nó, sau đó dán lên trên, như thế khi nhìn thấy tờ giấy, là chúng ta có thể đọc thuộc lòng bất cứ lúc nào, như vậy sẽ giúp chúng ta có thể nhớ được nhiều từ vựng hơn.”

Ánh mắt Tạ Hiểu Yến sáng lên: “Ý tưởng này của cậu quá tuyệt vời, bây giờ chúng ta lập tức ghi nhớ hết từ vựng đi?”

Điền Phượng Chi cũng tán thành: “Tôi cũng cảm thấy phương pháp này rất tốt, lúc trước tại sao tôi lại không nghĩ tới việc này nhỉ?”

Những người khác trong ký túc xá đều tán thành phương pháp này, vì vậy sau đó mọi người cùng nhau viết tất cả tên của các vật dụng trong ký túc xá bằng tiếng anh lên trên giấy, sau đó dán lên.

Trong quá trình này, Đồng Tuyết Lục cũng đã nhận ra lượng từ vựng của các cô ấy thật sự quá ít ỏi, hơn nữa phát âm cũng không chuẩn.

Nhưng đứng trước niềm đam mê học tập to lớn, những khó khăn ấy có là gì.

Ban đầu các cô ấy đều rất ngại mở miệng giao tiếp bằng tiếng anh, nhưng dưới sự cổ vũ của Đồng Tuyết Lục, mấy người bắt nghiêm túc ghi chép, tập phát âm từ vựng, sau đó yên lặng học thuộc lòng.

Trải qua một hoạt động như vậy, mấy người trong ký túc xá nhanh chóng quen thuộc, quan hệ cũng rất hòa hợp.

Loading...