Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 488: Ly trà xanh thứ bốn trăm tám mươi tám
Cập nhật lúc: 2024-11-10 12:18:28
Lượt xem: 80
Ra khỏi phòng khám, ba hồn bảy phách của Chu Diễm đều bay mất, cả người ngơ ngơ ngác ngác.
Ôn Như Quy giải thích ngắn gọn với Đồng Tuyết Lục: “Bác sĩ nói chất lượng của cậu ấy không tốt lắm, muốn làm vợ mang thai thì khó khăn hơn bình thường.”
Đồng Tuyết Lục líu lưỡi, lập tức nhướng mày: “Vậy còn anh thì sao?”
Ôn Như Quy đỏ mặt: “Bác sĩ nói... Chất lượng rất tốt.”
Chậc chậc...
Nếu không phải nơi này có nhiều người, Đồng Tuyết Lục thật sự muốn chọc ghẹo anh một phen.
Cô nhìn thoáng qua vẻ mặt như trời sụp của Chu Diễm, nói: “Bệnh viện này nhìn có vẻ không đáng tin cậy lắm, anh nói với đồng chí Chu, bảo anh ta đừng để trong lòng, sau này anh khuyên anh ta đến bệnh viện lớn kiểm tra lại đi.”
Hai người này cũng thật là không đáng tin cậy, vậy mà vì sợ mất mặt lại chạy đến bệnh viện nhỏ này.
Muốn xác định phương diện kia của đàn ông có chất lượng hay không, có được hay không, không phải nhìn bằng mắt thường là có thể phán đoán được, nhất định phải sử dụng dụng cụ tinh vi.
Thời đại này không có dụng cụ trong lĩnh vực ấy, vì vậy với trình độ khám chữa bệnh hiện tại rất khó để đưa ra chuẩn đoán chính xác.
Nhưng mà đề tài này quá xấu hổ, cô là con gái chưa lập gia đình nếu nói ra một đống kiến thức về vấn đề này, sẽ khiến người ta cảm thấy khiếp sợ.
Vì vậy, cô lựa chọn ngậm chặt miệng.
Vân Chi
Ôn Như Quy gật đầu: “Anh biết rồi, anh sẽ khuyên cậu ấy, xin lỗi vì hôm nay đã nói dối em, anh sẽ không bao giờ làm thế nữa.”
Đồng Tuyết Lục nghiêm mặt: “Ừ, lần này tha thứ cho anh, nhưng mà không thể có lần sau.”
Ôn Như Quy lập tức gật đầu như gà mổ thóc, nếu không phải bây giờ đang ở bên ngoài, anh đã giơ tay thề ngay lập tức rồi.
Hai người bọn họ chỉ có một ngày nghỉ nên phải quay về căn cứ.
Đồng Tuyết Lục cũng muốn đi tìm Khương Đan Hồng, cho nên sau khi ra khỏi bệnh viện, bọn họ mỗi người một ngã.
***
Đồng Tuyết Lục ngồi xe buýt đến nhà Khương Đan Hồng.
Lúc này Khương Đan Hồng đang thu dọn hành lý, nhìn thấy cô tới thì kinh ngạc hỏi: “Sao em lại đến đây? Em đã lên trường làm thủ tục nhập học chưa?”
Đồng Tuyết Lục: “Em vừa mới làm thủ tục ở trường về, khi nào chị sẽ đi làm thủ tục?”
Khương Đan Hồng rót cho cô một ly nước: “Ngày mai, chị còn vài thứ vẫn chưa mua đủ.”
Đồng Tuyết Lục lấy ra một xấp phiếu từ trong túi xách quân đội: “Có phải chị không đủ phiếu không? Chỗ em vẫn còn, chị cầm lấy dùng trước đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-488-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-tam-muoi-tam.html.]
Cô tới tìm Khương Đan Hồng, chính vì nghĩ chị ấy một thân một mình, bên cạnh không có ai giúp đỡ.
Khương Đan Hồng nhìn đống phiếu trong tay cô, ánh mắt chua xót: “Cảm ơn em, vậy chị không khách sáo với em nữa, chờ sau này khi nhà trường phát trợ cấp, chị sẽ trả lại cho em.”
Đồng Tuyết Lục xua tay nói: “Không cần gấp đâu, bây giờ chị còn chưa mua được thứ gì? Để em đi với chị.”
Khương Đan Hồng nhìn đồng hồ: “Cũng được, vậy bây giờ chúng ta đi luôn đi.”
Hai người ra ngoài, cùng nhau đến cửa hàng bách hóa mua chậu rửa mặt và các vật dụng sinh hoạt khác, tuy rằng trong nhà Khương Đan Hồng cũng có mấy thứ này, nhưng chỉ có một bộ, nếu mang đến trường học, trong nhà sẽ không có thứ gì để dùng.
Sau khi mua xong, hai người cầm đồ về nhà, lúc đi ngang qua một con hẻm, đột nhiên hai người nghe thấy tiếng khóc của một cô bé truyền đến từ bên trong.
“Tôi muốn tìm cha tôi, các người buông tôi ra hu hu hu...”
“Không được khóc, mau lấy tiền và kẹo trên người mày ra, nếu không tụi tao sẽ không cho mày về nhà.”
Hai người Đông Tuyết Lục và Khương Đan Hồng nhìn nhau, sau đó cùng chạy về phía ngõ nhỏ.
Vừa vào ngõ nhỏ, đã nhìn thấy mấy cậu bé khoảng tám chín tuổi đang vây quanh một cô bé sáu bảy tuổi không cho cô bé đi, đám trẻ xô xô đẩy đẩy, cô bé bị đẩy ngã xuống đất, lập tức khóc to hơn.
Sắc mặt Khương Đan Hồng sa sầm xuống, lớn tiếng quát: “Đám nhóc thối này, mấy đứa đang làm gì vậy?”
Mấy cậu bé nhìn thấy có người lớn đến, thì nhanh chóng bỏ chạy.
Đồng Tuyết Lục và Khương Đan Hồng chạy tới đỡ cô bé dậy, lúc này Khương Đan Hồng mới phát hiện cô bé ấy là học sinh của mình.
“Đặng Tiểu Gia, sao em lại ở đây?”
Đặng Tiểu Gia ngẩng đầu nhìn chị ta, lau nước mắt khóc: “Cô Khương, em đang ở nhà bà ngoại.”
Khương Đan Hồng lấy khăn tay ra, lau nước mắt cho cô bé: “Có phải đám nam sinh kia thường xuyên bắt nạt em không? Em đã nói với bố mẹ em chưa?”
Đặng Tiểu Gia lắc đầu: “Em không có mẹ, còn cha em thì công việc bận rộn...”
Lời còn chưa dứt, cô bé đột nhiên nôn thốc nôn tháo, có một phần nhỏ còn văng lên người Khương Đan Hồng.
Khương Đan Hồng không để ý chút nào, đưa tay sờ trán cô bé, sau đó quay đầu nói với Đồng Tuyết Lục: “Tuyết Lục, đây là học sinh của chị, chị thấy trán em ấy nóng quá, chị muốn đưa em ấy đến bệnh viện một chuyến.”
Đông Tuyết Lục: “Vậy chị đưa cô bé đến đó đi, em mang đồ về nhà giúp chị.”
“Cám ơn em.”
Nói xong chị ta giao chìa khóa nhà cho Đồng Tuyết Lục, rồi ôm Đặng Tiểu Gia xoay người đi đến bệnh viện.
Đông Tuyết Lục xách đồ đến nhà Khương Đan Hồng, sau đó mới đến bệnh viện tìm chị ta.