Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 487: Ly trà xanh thứ bốn trăm tám mươi bảy
Cập nhật lúc: 2024-11-10 12:18:13
Lượt xem: 77
Không khí im lặng vài giây.
Hai tay Ôn Như Quy run rẩy, ly thủy tinh trong tay thiếu chút nữa đã rơi xuống đất: “Sao... Sao em lại ở chỗ này?”
Đồng Tuyết Lục không trả lời, ánh mắt dừng lại trên ly thủy tinh trong tay anh.
Bên trong ly có chứa chất lỏng màu trắng đục, nhìn khoảng bốn năm ml.
Kết hợp với hành vi lén lút lúc trước của hai người, kèm theo lời y tá nói, dùng ngón chân để nghĩ Đồng Tuyết Lục cũng có thể đoán ra được đó là thứ gì.
Nhưng mà lúc này cô lại giả bộ rất ngây thơ: “Em vừa đi ngang qua bên này, đúng lúc trông thấy anh và Chu Diễm thì đi vào theo, trên tay anh đang cầm thứ gì đó?”
Mặt Ôn Như Quy đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu, vô thức giấu ly thủy tinh ra phía sau: “Không, không có gì.”
Vân Chi
Đồng Tuyết Lục nhíu mày: “Không có gì? Rõ ràng trong tay anh đang cầm thứ gì đó, vậy mà anh dám nói với em là không có, anh nghĩ em bị mù à?”
“Không phải, ý anh không phải như vậy, anh...”
Lòng nóng như lửa đốt, Ôn Như Quy vội vàng bước tới muốn giải thích.
Nhưng một giây sau Đồng Tuyết Lục đã hóa thân thành nữ chính trong truyện của Quỳnh Dao, cô che kín hai tai, dáng vẻ bi thương: “Em không nghe, em không nghe, em không nghe!”
“Rõ ràng anh nói, hôm nay anh không rảnh đến trường đăng ký nhập học với em, vậy mà lại vụng trộm quay về Kinh Thị không nói với em một tiếng, hiện giờ còn trợn mắt nói dối, anh nói xem, có phải anh đã thay lòng đổi dạ rồi không?”
Sắc mặt Ôn Như Quy trắng bệch, đầu lắc như trống bỏi: “Không phải, Tuyết Lục anh không thay lòng đổi dạ, anh tới bệnh viện là vì Chu Diễm nói cậu ta không sinh con được, nhờ anh đi kiểm tra cùng cậu ta.”
“Loại chuyện liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông thế này, anh để ý đến thể diện của Chu Diễm, cho nên mới nói dối em, xin lỗi, sau này an sẽ không thế nữa.”
Đúng lúc ấy Chu Diễm ra khỏi phòng: “...”
Cảm ơn cậu đã để ý tới tôn nghiêm của tôi, cảm ơn cả nhà cậu!!!
Nhìn thấy khuôn mặt đen như đáy nồi của Chu Diễm, thiếu chút nữa Đồng Tuyết Lục đã cười ra tiếng heo.
Lúc này diễn xuất đã đủ rồi, cô lập tức làm ra vẻ thông cảm cho người khác: “Thì ra là em đã hiểu lầm anh, vậy các anh tiếp tục đi kiểm tra đi, em ra ngoài chờ hai người.”
Trong lòng Ôn Như Quy lập tức âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ai ngờ vừa quay đầu lại, đã va phải vẻ mặt đen thui của Chu Diễm.
“......”
Bầu không khí lại lần nữa trở nên lúng túng.
Sau đó, hai người mang ly thủy tinh đến phòng bác sĩ vừa nãy, người bác sĩ già lấy ra một thanh thủy tinh tiếp xúc với chất lỏng đã bắt đầu hóa lỏng, quan sát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-487-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-tam-muoi-bay.html.]
Phòng làm việc yên tĩnh đến nỗi tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Ôn Như Quy và Chu Diễm đều nín thở, nhất là Chu Diễm, trái tim đập nhanh đến mức gần như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Sau khoảng thời gian dài như một thế kỷ, bác sĩ già mới ngẩng đầu lên chỉ vào một chiếc ly thủy tinh, hỏi: “Cái này là của ai?”
Tai Ôn Như Quy đỏ bừng: “Là của tôi.”
Bác sĩ già: “Cậu bình thường, chất lượng tốt.”
Ôn Như Quy có chút sững sờ, sau đó lập tức mừng như điên.
Chất lượng tốt = Có thể sinh con.
May quá.
Bác sĩ già nói xong thì nhìn về phía Chu Diễm, đầu tiên là lắc đầu, rồi lại thở dài một hơi.
Nhìn dáng vẻ này của ông ta, trong lòng Chu Diễm lập tức căng thẳng, huyết sắc trên mặt dường như bị rút khô: “Bác, bác sĩ, có phải tôi có vấn đề gì không?”
Bác sĩ già nhíu mày: “Cậu tự mình so sánh hai chiếc ly này xem, bạn của cậu có khoảng bốn, năm ml, còn cậu chỉ có một ml!”
Ôn Như Quy: “...”
Chu Diễm: “...”
Bác sĩ già: “Tại sao số lượng của cậu lại ít như vậy, có phải đêm qua cậu vừa ngủ cùng vợ đúng không?”
Chu Diễm khẽ lắc đầu: “Không phải.”
Đôi mày của bác sĩ già nhíu lại chặt hơn: “Không ngủ còn ít như vậy, cậu thế này là không ổn rồi...”
Không ổn!!!
Nghe thấy hai chữ ấy, chân Chu Diễm mềm nhũn ra, dường như sắp ngã ngồi trên mặt đất: “Bác sĩ, có phải tôi không có cách nào sinh con được không?”
Bác sĩ già: “Cậu còn trẻ như vậy, mà số lượng lại ít thế này, còn nữa cậu nhìn cái của cậu xem không chỉ số lượng ít, còn loãng nữa, không có cách nào kết hợp thành sợi...”
Mặt Chu Diễm trắng như tờ giấy: “?”
Bác sĩ già chặc lưỡi, bỉu môi nói: “Sinh thì vẫn có thể sinh, nhưng khó khăn hơn so với người bình thường.”
Số lượng ít và loãng, chứng tỏ chất lượng không tốt lắm, vì vậy rất khó có thể làm cho phụ nữ mang thai.
Thiếu chút nữa Chu Diễm đã ngất xỉu: “...”
Bác sĩ già nói, trong bệnh viện này không có thuốc cho anh ta uống, khuyên anh ta sau này nên thường xuyên rèn luyện thân thể, ít thức đêm lại, nếu có cơ hội thì tìm bác sĩ đông y để bốc thuốc uống.