Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 484: Ly trà xanh thứ bốn trăm tám mươi tư
Cập nhật lúc: 2024-11-10 05:17:00
Lượt xem: 99
Ôn Như Quy nhìn khuôn mặt phớt hồng sáng bóng của cô, m.á.u nóng trong người xông lên não, ma xui quỷ khiến thế nào cả người anh lại nghiêng qua, đôi môi dán lên cánh môi cô.
Cánh môi cô rất mềm mại, mang theo hương thơm của hạt sen, khiến Ôn Như Quy vô thức muốn có nhiều hơn nữa.
Anh đưa tay ôm lấy eo nhỏ của cô, kéo cô về phía mình, cơ thể hai người kề sát vào nhau.
Anh hôn cánh môi ngọt ngào của cô, cạy răng cô ra, mạnh mẽ cuốn lấy ngọt ngào từ cô.
Đồng Tuyết Lục không ngờ anh còn có thể học một biết mười, khóe miệng nhếch lên, cô đưa tay ôm lấy cổ anh, làm cho khoảng cách giữa hai người càng gần hơn.
Ôn Như Quy ngửi thấy mùi hương từ trên người cô, mùi hương chỉ thuộc về riêng cô, cơ thể cô mềm nhũn tựa vào người anh, khiến cho anh cảm thấy toàn thân giống như bị điện giật.
Hôn một lúc lâu hai người mới tách ra, đều thở hổn hển.
Đôi mắt Đồng Tuyết Lục đầy quyến rũ liếc anh một cái: “Anh không sợ ông nội em đột nhiên trở về sao?”
Vừa nói cô vừa rót trà cho mình, bây giờ thời tiết quá lạnh, mới qua một lát trà trong ấm đã hơi nguội rồi.
Vân Chi
Mặt Ôn Như Quy đỏ lên, nói: “Đừng uống, để anh đi rót chút nước nóng.”
Nói xong anh đưa tay lấy bình nước, đúng lúc này chuyện ngoài ý muốn xảy ra…..
Không biết có phải do vừa rồi quá mức cuồng dã hay không, băng gạc trên tay anh đã bị lỏng ra, anh vừa vươn tay, băng gạc đột nhiên trượt xuống, lộ ra ngón tay thon dài trắng nõn của anh.
Ngón tay khô ráp, không có vết thương, càng không có máu.
Ôn Như Quy: “......”
Đồng Tuyết Lục: “.....?”
Không cẩn thận nên bị thương?
Hóa ra là do anh cố ý giả bộ bị thương để mình đau lòng?
Nhớ lúc trước Ôn Như Quy ngây thơ như vậy, nhìn anh nhiều thêm một cái anh sẽ đỏ mặt tim đập nhanh, thế mà bây giờ đã học được cách giả bộ đáng thương rồi.
Chậc chậc chậc chậc, đúng là kẻ sĩ ba ngày không gặp phải nhìn anh bằng cặp mắt khác.
Mặt Ôn Như Quy đỏ gần như sắp nhỏ ra máu: “... Anh học theo Bánh Trung Thu.”
Mắt Đồng Tuyết Lục chớp chớp: “Bánh Trung Thu?”
Ôn Như Quy kể lại chuyện vừa rồi Đồng Gia Tín nói, trong lòng Đồng Tuyết Lục lập tức hô to một câu khá lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-484-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-tam-muoi-tu.html.]
Quả nhiên là rất khá, ngay cả chiêu thức của chó cũng học được.
Suốt cả ngày hôm đó, màu đỏ trên mặt Ôn Như Quy chưa bao giờ giảm xuống.
Sau khi tư lệnh Tiêu về từ nhà họ Ngụy sát vách, nhìn thấy anh như vậy, thì nghi ngờ quan sát anh một lúc.
Ôn Như Quy: Như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than
***
Chớp mắt lễ mừng năm mới đã trôi qua.
Qua tết Nguyên Đán, ba gia đình bắt đầu thuê người cải tạo lại tứ hợp viện, Đồng Tuyết Lục còn chưa đến trường học làm thủ tục, vì thế thường xuyên dẫn ba anh em Tiêu Gia Minh qua nhà mới giám sát.
Nhưng tứ hợp viện chưa kịp sửa xong, ngày làm thủ tục nhập học đã đến.
Ôn Như Quy rất muốn tự mình đưa Đồng Tuyết Lục đi làm thủ tục nhập học, nhưng anh không thể xin nghỉ.
Tư lệnh Tiêu và ông Ôn cũng muốn đưa cô đi nhập học, nhưng bị Đồng Tuyết Lục từ chối.
Nếu để hai vị Tư lệnh đưa cô đến trường, thì đúng là quá gây sự chú ý.
Hơn nữa hai ông ấy vừa chạm mặt đã đối chọi gay gắt, cô không dám để bọn họ đi cùng, nhưng nếu để một trong hai người đi, thì chắc chắn người còn lại sẽ không đồng ý.
Bởi vậy cuối cùng Đồng Tuyết Lục đã khéo léo từ chối cả hai, chỉ để cho hai anh em Tiêu Gia Minh và Đồng Gia Tín đưa mình đi.
Bởi vì đồ đạc hơi nhiều, Ngụy Nhiên cách vách cũng bị gọi tới làm bốc vác.
Bọn họ ngồi xe buýt đến trường học, cũng may mọi thứ đã được sắp xếp gọn gàng trong túi du lịch, nên nhìn qua cũng không vướng víu lắm.
Xe buýt xóc nảy qua bảy, tám trạm mới đến cổng trường đại học Bắc Kinh.
Mấy ngày nay trường Đại học Bắc Kinh vô cùng náo nhiệt, là sinh viên đợt đầu sau khi khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, bọn họ rất được chú ý.
Trước cổng có một tấm ván gỗ màu đen, trên đó viết một dòng chữ bằng phấn: Nồng nhiệt chào đón các bạn học mới?
Trước cửa ngoại trừ học sinh tới làm thủ tục, còn có đàn anh đàn chị khóa trên cầm tấm bảng lớn nghênh đón tân sinh viên, nhưng mà cơ bản đám đàn anh đàn chị này đều là sinh viên của đại học Công Nông Binh.
Đông Tuyết Lục để ý thấy, ánh mắt của đám sinh viên đại học Công Nông Binh kia nhìn sinh viên tới làm thủ tục nhập học, đều hiện lên vẻ hâm mộ.
Nhìn dáng vẻ này của bọn họ, không hiểu sao trong lòng Đồng Tuyết Lục có chút khó chịu.
Những người này không hề biết, tương lai sau này, bọn họ sẽ bởi vì thân phận sinh viên đại học Công Nông Binh của mình, mà bị kỳ thị khắp nơi.
Nhưng cô không có cách nào nói cho bọn họ biết, để bọn họ chọn lựa lại một lần nữa, ngay cả khi cô có nói, chưa chắc mấy người họ đã tin tưởng vào điều ấy.