Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 480: Ly trà xanh thứ bốn trăm tám mươi
Cập nhật lúc: 2024-11-10 12:11:13
Lượt xem: 106
Ôn Như Quy giật mình hỏi: “Tại sao cậu lại nói vậy?”
Mặt Chu Diễm sệ xuống giống trái dưa chuột già: “Tôi và Tiểu Vân kết hôn hơn nửa năm rồi, nhưng bụng Tiểu Vân vẫn không có tin tức, hai ngày nay mẹ vợ tôi đã đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói sức khỏe của cô ấy rất tốt, không có vấn đề gì cả.”
Vẻ mặt Ôn Như Quy có chút bối rối: “Như vậy không phải rất tốt sao?”
Chu Diễm cắn môi: “Cô ấy tốt, chứng tỏ tôi không tốt, bác sĩ nói... Hai người cưới nhau lâu mà chưa mang thai, nếu vấn đề không nằm trên người phụ nữ, thì có thể nằm trên người đàn ông.”
Vân Chi
“......”
Cuối cùng Ôn Như Quy đã hiểu, ánh mắt nhìn Chu Diễm mang theo một tia đồng tình.
Chu Diễm đón nhận ánh mắt đồng tình của anh, thiếu chút nữa đã khóc như chó: “Như Quy, cậu nói xem nếu tôi thật sự có vấn đề thì phải làm sao bây giờ?”
Phụ nữ không sinh con được, đàn ông sẽ bỏ cô ấy, còn đàn ông không sinh con được, thì vợ anh ta có thể sẽ ly hôn với anh ta không?
Anh ta không muốn ly hôn đâu.
Ôn Như Quy vỗ vỗ bả vai anh ta: “Tôi cảm thấy trước tiên cậu không cần tự mình dọa mình, chi bằng chúng ta đi hỏi Khải Dân một chút, cậu ta biết nhiều hơn tôi.”
Ai ngờ Chu Diễm lắc đầu: “Chuyện này không thể để Hoàng Cẩu Đản biết được.”
Ôn Như Quy: “?”
Chu Diễm: “Đến lễ mừng năm mới này, con của tên Hoàng Cẩu Đản kia sẽ chào đời, chắc chắn cậu ta không thể hiểu được nỗi đau của một người đàn ông không thể có con như tôi.”
Ôn Như Quy: “...” Thật ra là anh cũng không hiểu được.
Đột nhiên trên mặt Chu Diễm lộ ra một tia xấu hổ: “Như Quy, có một chuyện tôi muốn nhờ cậu.”
“Có chuyện gì vậy?”
Chu Diễm ấp a ấp úng nói: “Tôi muốn nhờ cậu cùng tôi đến bệnh viện kiểm tra.”
Ôn Như Quy: “......”
Chu Diễm chắp hai tay cầu xin: “Cầu xin cậu đó Như Quy, một mình tôi thật sự không có mặt mũi đi kiểm tra, cậu cứ coi như là kiểm tra trước khi kết hôn cho bản thân mình, sau này tôi dọn dẹp nhà vệ sinh cho cậu một tháng được không?”
Ôn Như Quy suy nghĩ một chút nói: “Chị cậu làm việc trong cửa hàng bách hóa đúng không?”
Chu Diễm vội vàng gật đầu: “Cậu muốn mua cái gì cứ nói.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-480-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-tam-muoi.html.]
Ôn Như Quy: “Chăn, gối đầu, ly sứ, bình nước nóng, xô đựng nước và mùng, tất cả đều phải có, khi nào quay về tôi liệt kê ra một danh sách cho cậu, cậu mua hết giúp tôi.”
Chu Diễm: “... Cậu đúng là không biết khách khí chút nào, cậu muốn mua cho vợ cậu, đúng không?”
Đáy mắt Ôn Như Quy chứa chan tình cảm: “Ừ.”
Qua năm mới Đồng Tuyết Lục sẽ đến trường đại học, anh muốn chuẩn bị trước những thứ này giúp cô.
Chu Diễm “Chậc” một tiếng: “Được, cậu đưa danh sách cho tôi, lúc về tôi sẽ gọi điện nhờ chị tôi chuẩn bị sẵn mấy thứ đó cho cậu, có điều đợi qua tết cậu phải đi kiểm tra với tôi.”
Ôn Như Quy: “Tại sao không nhân dịp nghỉ tết đi kiểm tra luôn?”
Mặt Chu Diễm đỏ lên nói: “Tôi muốn tranh thủ dịp nghỉ tết lại liều mạng thử thêm vài lần, nếu vợ tôi có thể mang thai, thì tôi không cần đi kiểm tra nữa.”
Bình thường anh ta với vợ ở cùng nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, không mang thai rất có thể là do thời gian ở cùng một chỗ của hai người quá ít, tết này anh ta định sẽ không ra khỏi cửa, chỉ ở trong nhà...
Nếu vợ anh ta có thể mang thai trong dịp năm mới là tốt nhất, vậy thì anh ta sẽ không cần phải đến bệnh viện kiểm tra.
Ôn Như Quy tỏ vẻ hiểu rõ, buổi chiều thu dọn đồ đạc xong thì ai về nhà nấy ăn tết.
Lễ mừng năm mới năm 1978 là lễ mừng năm mới rất đặc biệt đối với nhiều người.
Năm nay là năm khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, hơn hai trăm ngàn người được nhận vào trường đại học, từ đây sẽ bắt đầu cuộc sống mới.
Một năm này đối với cả nhà Đồng Tuyết Lục mà nói, cũng hết sức đặc biệt.
Lúc này, Đồng Tuyết Lục đang tổ chức cuộc họp khen thưởng cho cả gia đình.
“Đầu tiên, chúng ta phải vỗ tay và động viên ông nội, ông đã mua một căn tứ hợp viện cho nhà chúng ta, sau Tết Nguyên đán, chúng ta không cần phải thuê nhà của người khác nữa!”
Vừa dứt lời, tiếng vỗ tay lập tức vang lên.
Tiêu Miên Miên cất cao gọng nói trẻ con ngọt ngào của mình: “Ông nội giỏi nhất, sau này chúng ta có nhà để ở rồi.”
Tiêu Gia Minh và Đồng Gia Tín: “Cảm ơn ông nội.”
Đồng Tuyết Lục lấy ra một bộ quần áo đưa qua: “Ông nội, đây là áo khoác cháu mới mua cho ông, chỗ này còn có hai tấm thẻ ẩm thực, cùng với bốn tấm thẻ massage và hai tấm thẻ nghe hát.”
“Khi ông muốn ăn món ngon, ông có thể sử dụng tấm thẻ ẩm thực, nếu ông bị đau lưng, ông có thể sử dụng thẻ massage, nếu ông cảm thấy nhàm chán muốn nghe những hát, ông có thể sử dụng tấm thẻ nghe hát.”
Thẻ ẩm thực là do cô tặng, thẻ massage là hai anh em Tiêu Gia Minh và Đồng Gia Tín tặng, còn thẻ nghe hát là của Tiêu Miên Miên.
Tư lệnh Tiêu nhìn quần áo và mấy tấm thiệp trước mặt, hai mắt lập tức đỏ bừng: “Được được, ông nội sẽ nhận hết.”