Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 478: Ly trà xanh thứ bốn trăm bảy mươi tám
Cập nhật lúc: 2024-11-10 05:01:47
Lượt xem: 82
Từ sau khi được nhận thông báo, mấy ngày nay Phương Tĩnh Viện đều ở trong trạng thái hưng phấn, việc vứt đồ bừa bãi cũng không phải là lần đầu tiên.
Khương Đan Hồng xoay người hỏi nhân viên: "Xin chào đồng chí, nếu không có phiếu thông báo có thể tham gia kiểm tra sức khỏe không?”
Nhân viên công tác nghiêm mặt bĩu môi nói: "Tất nhiên là không được rồi, không có thông báo làm sao tôi biết các cô có phải là sinh viên đại học hay không?”
Phương Tĩnh Viện căng thẳng đến mức sắp rơi nước mắt: "Chết rồi c.h.ế.t rồi, nếu không giấy thông báo, vậy có phải là tôi không thể kiểm tra sức khỏe hay không?”
Trước khi vào đại học có quy định nhất định phải kiểm tra sức khỏe, bây giờ cô ấy bị mất thông báo, cô ấy lo lắng rằng bản thân sẽ phải thi lại.
Đồng Tuyết Lục nhíu mày: "Chúng ta ra ngoài tìm một chút đi.”
Đúng lúc này, một nữ đồng chí yểu điệu đi tới: "Có phải các cậu bị mất một phiếu thông báo khám sức khỏe không?"
Ánh mắt Phương Tĩnh Viện sáng lên: "Đúng vậy, là tôi bị mất, có phải cậu nhặt được phiếu thông báo khám sức khỏe của tôi không?”
Nữ đồng chí kia nói: "Tôi nhặt được một phiếu, cậu xem đây có phải là của cậu không?”
Phương Tĩnh Viện cầm tới xem, vui mừng đến nhảy dựng lên: "Là của tôi, cám ơn đồng chí, tôi còn tưởng hôm nay tôi không có cách nào kiểm tra sức khỏe nữa chứ!”
Nữ đồng chí kia còn chưa kịp mở miệng, cô gái bên cạnh đã mở miệng oán giận nói: "Sao cậu lại đưa cho cô ta, tốt xấu gì cậu cũng phải hỏi tên cô ta một chút chứ, lỡ như có người mạo danh thì phải làm sao bây giờ?”
Vân Chi
Nữ đồng chí kia sững sờ một chút, gãi mũi cười ngây ngô nói: "Chắc là sẽ không có chuyện như vậy đâu, ai lại đi mạo danh người khác chứ?”
Phương Tĩnh Viện vội vàng lấy giấy chứng nhận công việc và giấy chứng nhận dự thi của mình ra: "Tôi không mạo danh đâu, các cậu xem, tôi tên là Phương Tĩnh Viện.”
Nữ đồng chí kia thấy vậy càng cười rạng rỡ hơn: "Chị họ, em đã nói sẽ không có ai mạo danh mà.”
Người được gọi là chị họ kia mím môi, không lên tiếng.
Vẻ mặt Phương Tĩnh Viện cảm kích nói: "Lần này thật sự rất cám ơn cậu, đúng rồi tôi là Phương Tĩnh Viện, tên cậu là gì?”
"Tôi là Tưởng Bạch Hủy, là sinh viên khoa tiếng Anh của Học viện Ngoại ngữ Kinh Đại, còn các cậu thì sao?”
Phương Tĩnh Viện hô lên: "A, sao lại trùng hợp như vậy?”
Mắt Tưởng Bạch Hủy trợn tròn, vẻ mặt ngạc nhiên: "Chẳng lẽ các cậu cũng là sinh viên khoa Tiếng Anh của Học viện Ngoại ngữ?”
Phương Tĩnh Viện lắc đầu: "Không phải tôi, mà là bạn của tôi, để tôi giới thiệu với cậu, bạn tôi rất lợi hại, điểm thi của cậu ấy đứng đầu Kinh Thị đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-478-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-bay-muoi-tam.html.]
Tưởng Bạch Hủy và chị họ của cô ấy nghe thấy thế, đồng loạt khiếp sợ.
Đặc biệt là Tưởng Bạch Hủy, hai gò má kích động đến mức đỏ bừng lên: "Xin hỏi bạn của cậu là ai vậy?”
Phương Tĩnh Viện xoay người chỉ vào Đồng Tuyết Lục, vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Đây chính là bạn của tôi, cậu ấy thi tiếng Anh được một trăm điểm.”
Tưởng Bạch Hủy dùng ánh mắt mê muội nhìn Đồng Tuyết Lục: “Ôi trời ơi, thì ra cậu chính là đồng chí Đồng, tôi đã nghe nói từ lâu, có một nữ đồng chí ở Kinh Thị thi được điểm tối đa, không ngờ cậu lại còn trẻ và xinh đẹp như vậy.”
Vẻ mặt chị họ của Tưởng Bạch Hủy cũng chứa đầy sùng bái nhìn Đồng Tuyết Lục, nhưng không lên tiếng.
Phương Tĩnh Viện tiếp tục thổi phồng: “Có lẽ cậu còn chưa biết, Tuyết Lục không chỉ xinh đẹp, học tập giỏi, hơn nữa cậu ấy còn nấu ăn cực kỳ ngon, đã nghe qua tên của tiệm cơm Đông Phong chưa?”
Tưởng Bạch Hủy gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc: “Đã nghe qua.”
Phương Tĩnh Viện ưỡn n.g.ự.c tự hào nói: “Thực ra giám đốc tiệm cơm đó chính là Tuyết Lục.”
Tưởng Bạch Hủy hét lên: “Trời ạ, tôi từng đến quán cơm Đông Phong ăn hai lần, lẩu cay và thịt bò viên bên trong thật sự rất ngon, nhưng lúc tôi đi ăn thì không gặp được giám đốc của tiệm cơm đó, hóa ra chính là cô ấy à?”
“Đồng chí Đồng, rất vui được gặp đồng chí, xin hỏi tôi có thể bắt tay cô một cái không?”
Đồng Tuyết Lục: “...”
Dáng vẻ của Tưởng Bạch Hủy lúc này rất giống dáng vẻ của fan hâm mộ khi nhìn thấy thần tượng đời trước, vẻ mặt mê muội ấy đúng là quá quen thuộc.
Có điều sau khi trở về vẫn phải cảnh cáo Tĩnh Viện một chút, bảo cô ấy đừng thổi phồng mình nữa.
Đồng Tuyết Lục đưa tay ra bắt tay Tưởng Bạch Hủy và chị họ của cô ấy.
Tưởng Bạch Hủy kích động đến mức mặt đều đỏ cả lên: “Sau này tôi không muốn rửa tay nữa.”
Đồng Tuyết Lục: “...”
Phương Tĩnh Viện và Tưởng Bạch Hủy càng nói chuyện càng hợp nhau, hai người vừa gặp mà như đã quen từ lâu.
Tính cách hai người đều rất vô tư, nhìn qua không có tâm cơ gì, đều thích người có vẻ ngoài xinh đẹp và đều thích đồ ăn ngon.
Hai người lập tức coi đối phương thành tri kỷ.
Đồng Tuyết Lục không nói gì, sau khi kiểm tra sức khỏe xong thì ai về nhà nấy, ai tìm mẹ nấy.