Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 474: Ly trà xanh thứ bốn trăm bảy mươi tư
Cập nhật lúc: 2024-11-10 11:59:05
Lượt xem: 203
Sau khi tạm biệt Phương Tĩnh Viện, cô không đi thẳng về nhà, mà là tới xưởng in.
Người gác cổng ở xưởng in thấy cô, cười hỏi: “Đồng chí Đồng tới đó à?”
Đồng Tuyết Lục cười nói: “Tôi đã hẹn trước với trưởng xưởng rồi, anh ấy có bên trong chứ?”
Người gác cổng cười tươi lộ vết chân chim: “Có có có, cô mau vào đi.”
Đây không phải lần đầu tiên Đồng Tuyết Lục tới, không cần người dẫn đường, cô đã đi thẳng vào trong phòng làm việc của trưởng xưởng.
Trưởng xưởng Chu thấy cô tới, đứng lên cười nói: “Cuối cùng đồng chí Đồng cũng tới rồi, mời ngồi.”
Đồng Tuyết Lục ngồi xuống ghế sô pha.
Trưởng xưởng Chu sai người rót một ly trà đem tới, lại lấy kẹo và hạt dưa đã chuẩn bị từ sáng sớm ra: “Mời đồng chí Đồng dùng.”
Đồng Tuyết Lục cười bày tỏ sự cảm ơn.
Trưởng xưởng Chu cũng không vòng vo, trực tiếp lấy hai phong thư từ trong ngăn kéo ra: “Đây là tiền sách lý hóa lần trước, một xưởng in khác bên ngoài đưa đồng chí Đồng làm quà cảm ơn.”
Quốc gia đột nhiên tuyên bố khôi phục thi đại học, rất nhiều người không tìm được sách, không tìm được tài liệu học tập, có tiền cũng chẳng mua được.
Xưởng in của bọn họ cũng không thể không bận rộn, phía trên hạ lệnh xuống kêu bọn họ mau chóng in tài liệu.
Mà in tài liệu gì thì lại không nói, tất cả tới quá đột ngột, hỏi ai cũng không có câu trả lời.
Đúng lúc ấy, nhà họ Ôn liên lạc với bọn họ, nói trong tay họ có khoảng chín trăm năm mươi đầu sách, còn nói sách trong tay bọn họ có thể làm tài liệu học tập.
Sau khi nhận được sách ấy, bọn họ đã mau chóng mang qua hỏi bộ Giáo dục, chắc chắn mấy quyển tài liệu này có thể coi như tài liệu học tập, bọn họ lập tức mừng rỡ như điên.
Bởi vì bọn họ lấy được tài liệu học tập trước những xưởng in khác, nên sách bọn họ in ra đã nhanh chóng được đưa đi khắp tiệm sách và thư viện các nơi.
Hiện giờ xưởng in của bọn họ đã nổi tiếng toàn quốc, đã trở thành kim chỉ nam trong giới in ấn rồi.
Tất cả những điều này là nhờ nhà họ Ôn.
Trưởng xưởng Chu là họ hàng thân thích xa lắc xa lơ với nhà họ Ôn, vì quan hệ không quá thân cận nên bình thường ít đi lại.
Lần này lấy được nhiều sách như thế thông qua nhà họ Ôn, công xưởng của bọn họ tất nhiên phải bày tỏ sự cảm ơn.
Trưởng xưởng Chu không biết mấy quyển sách này là của Đồng Tuyết Lục, chỉ nghĩ rằng nhà họ Ôn bảo cô tới xử lý chuyện này, cho nên bây giờ anh ta không đề cập tới nhà họ Ôn dù chỉ nửa câu.
Vân Chi
Những chuyện này đều tiến hành trong âm thầm, không thể công khai với bên ngoài.
Đồng Tuyết Lục cũng không đếm tiền, cầm phong bì lên bỏ vào bên trong túi quân đội: “Cảm ơn trưởng xưởng Chu. Tôi biết trưởng xưởng Chu là người cẩn thận, nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở một câu, sau khi tôi bước ra khỏi cánh cửa này, chúng ta coi như chưa từng quen biết.”
Trưởng xưởng Chu gật đầu liên tục: “Tôi biết rồi, đồng chí Đồng tới đây hai lần chẳng qua chỉ vì hỏi ý kiến việc in ấn thôi.”
Đồng Tuyết Lục hài lòng gật đầu, xoay người ra khỏi phòng làm việc của trưởng xưởng Chu.
Cô lấy được một ngàn bộ sách lý hóa từ bà Tiêu, ban đầu cô định tự mình đem bán, nhưng mà thận phận bây giờ của cô không giống với trước kia.
Hiện giờ cô là cháu gái của tư lệnh Tiêu, bối cảnh nhà chồng sắp cưới cũng thế. Nếu cô tự bán, vậy thì nguy hiểm quá lớn.
Cho nên cô nói chuyện sách với Ôn Như Quy, sau đó Ôn Như Quy đã liên hệ với trưởng xưởng Chu.
Cô âm thầm bán lại sách với giá thị trường cho trưởng xưởng Chu, cứ như vậy xử lý xong đống sách.
Bởi vì có chỗ dựa phía sau là nhà họ Ôn, cô tin trưởng xưởng Chu sẽ không ngu tới nỗi để lộ chuyện này ra bên ngoài.
Huống hồ sau khi lộ ra, chắc chắn anh ta cũng bị phạt.
Sau khi về đến nhà, Đồng Tuyết Lục mới mở phong bì ra xem thử.
Tiền bán sách tổng cộng là năm trăm tám mươi đồng, chi phí cảm ơn là hai trăm.
Cộng lại cũng được khoảng tám trăm đồng, đây chính là tiền để dành của cô đó.
Lãi rồi lãi rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-474-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-bay-muoi-tu.html.]
Bắt đầu từ ngày hôm đó, Đồng Tuyết Lục không ra ngoài nữa, một lòng ở nhà học tập ôn thi đại học.
Có lúc đám người Ngụy Nhiên và Phương Tĩnh Viện, cùng với Khương Đan Hồng sẽ tới, cùng thảo luận vài vấn đề với cô.
Thời gian thoáng cái đã đến tháng mười một.
Tiết trời càng ngày càng lạnh, ngày hai mươi bảy sẽ chào đón buổi thi đầu tiên.
Ngày thi đầu tiên chỉ thi ngữ văn và toán học, Đồng Tuyết Lục ung dung vượt qua.
Ngày thi thứ hai số người ít hơn, phần lớn đều đã qua ải.
Đến ngày chín tháng mười hai, tuyết rơi càng nhiều, bay tán loạn, thời tiết lạnh tới nỗi khiến răng người ta va vào nhau lập cập.
Đồng Tuyết Lục ngồi ở sau xe đạp của Ôn Như Quy đi tới trường thi tham gia thi đại học.
Lúc này bên ngoài trường thi đã có không ít người tới. Ánh mắt của thí sinh nào cũng sáng như sao trên trời, có người thì lại run như cái sàng.
Thấy mặt cô bị lạnh đỏ lên, Ôn Như Quy dịu dàng nói: “Em đứng qua bên này đi, để anh cản gió cho em.”
Đồng Tuyết Lục ngẩng đầu cười một tiếng với anh:”Em mặc dày thế này cơ mà, bên trong quần áo còn có túi nước nóng nữa, chẳng lạnh chút nào hết.”
Vì kỳ thi đại học lần này, cả nhà bọn họ đều ra quân.
Bởi vì thi vào tháng mười hai, nên Ôn Như Quy đã thông qua đủ loại quan hệ để mua cho cô một túi chườm nóng, rồi lại tới cửa hàng bách hóa tổng hợp mua cho cô một đôi gang tay.
Bây giờ trên người cô mặc măng tô quân đội, đầu đội mũ cối, tay đeo găng tay lông dê, khăn quàng quấn quanh cổ, trong n.g.ự.c còn ôm một túi chườm nóng.
Đúng là chẳng lạnh chút nào.
Nói một câu khiến người ta ghét thêm, lúc này thậm chí cô còn cảm thấy hơi nóng.
Mọi người thấy cô trang bị đầy đủ như thế, ánh mắt hâm mộ và ghen tị thi nhau b.ắ.n tới.
Họ nhìn Ôn Như Quy đứng bên cạnh cô nhiều thêm một chút, lịch sự nho nhã trẻ tuổi đẹp trai, còn có xe đạp, vừa nhìn thôi một đám cô nương đã chua loét rồi.
Người canh cổng đi ra gõ lên cái kẻng mấy tiếng: “Vào trường thi, thí sinh vào trường thi đi.”
Đồng Tuyết Lục nhét túi nước nóng vào trong lòng Ôn Như Quy, ngẩng đầu cời nói: “Em vào đây.”
Ôn Như Quy đưa tập giấy cứng trong tay cho cô: “Ừ, anh ở bên ngoài chờ em xe.”
Mọi người thấy trong tay Đồng Tuyết Lục có tập giấy cứng, ban đầu còn không biết cô mang theo nó có ích lợi gì, nhưng mà sau khi vào trường thi thì không khỏi hâm mộ một lần nữa.
Bàn học khá gồ ghề lồi lõm, nếu như không kê thêm gì lên trên, nếu viết không cẩn thận sẽ chọc thủng cả bài thi.
Bởi vì có chuẩn bị nên lúc thi Đồng Tuyết Lục chẳng lo lắng một chút nào hết.
Cuộc thi đại học này kéo dài ba ngày.
Bởi vì Đồng Tuyết Lục thi chuyên ngành tiếng Anh, nên thi nhiều hơn cách thí sinh khác một môn tiếng Anh.
Sau khi thi xong, tiếng kêu ai oán trong trường khi nổi lên bốn phía, rất nhiều người bày tỏ mình chắc chắn thi không qua.
Ngữ văn và số học đều có thêm đề, nhưng mà trên cơ bản chẳng mấy ai làm được.
Đồng Tuyết Lục làm được hết.
Mấy đề thi kia rất khó đối với thí sinh ở niên đại này, còn đối với người xuyên sách tới như Đồng Tuyết Lục thì lại rất đơn giản.
Ví dụ như đề thêm của số học thật ra là một bài vi tích phân rất đơn giản, nhưng mà nhiều người lại mang vẻ mặt xem cũng chẳng hiểu.
Sau khi thi xong, giáo viên lập tức rơi vào công cuộc chấm thi căng thẳng.
Ngày hai mươi lăm tháng một, trong sự chờ mong của mọi người, cuối cùng thành tích cũng được công bố.
Tổng điểm là năm trăm, Đồng Tuyết Lục thi được 494 điểm, tiếng Anh 100 điểm.
Thành tích xếp vị trí thứ nhất trong các thí sinh ở Kinh Thị.
Nhà họ Đồng trong khu tập thể tổng cục hậu cần biết được tin này, ai nấy đều kinh ngạc.