Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 472: Ly trà xanh thứ bốn trăm bảy mươi hai
Cập nhật lúc: 2024-11-10 11:58:00
Lượt xem: 179
Thấy mọi người đều nói vậy, Ngụy Nhiên nghĩ một chút rồi hạ quyết tâm, nói: “Được, vậy sắp tới tôi sẽ về trường làm thủ tục xin nghỉ học.”
Ngụy Nhiên vừa dứt lời, Phương Tĩnh Viện đã nhíu mày nói: “Tuyết Lục, vậy cậu nói xem tôi có nên tham gia thi đại học không?”
Công việc của cô ấy bây giờ là ở bên đoàn văn công, bình thường chỉ là biểu diễn ca hát hoặc khiêu vũ.
Đây là một bát cơm thanh xuân, nếu như sau này không thể lên cao hơn, tuổi tác càng lớn thì sẽ càng bị phân đến vị trí vô dụng.
Nhưng mà nếu bảo cô ấy tham gia thi đại học, cô ấy lại chẳng có lòng tin. Dù sao thì cô ấy cũng đã tốt nghiệp mấy năm rồi, thành tích cũng không tốt.
Đồng Tuyết Lục nói: “Cậu muốn thi chuyên ngành nào?”
Trên mặt Phương Tĩnh Viện thoáng hiện lên vẻ ngại ngùng: “Từ nhỏ tới lớn tôi luôn cảm thấy đóng phim rất thú vị.”
Tiêu Thừa Bình đột nhiên xen vào, nói: “Cô muốn đi làm diễn viên à?”
Sinh viên của học viện điện ảnh đều rất ưa nhìn, anh ta nghi ngờ thật ra cô ấy chỉ muốn đi ngắm mấy nam đồng chí đẹp trai.
“Ai cần anh quan tâm?” Phương Tĩnh Viện trừng mắt nhìn anh ta một cái, quay sang Đồng Tuyết Lục nói: “Tôi muốn làm đạo diễn.”
Ồ, không ngờ cô ấy lại có mơ ước to lớn như vậy.
Đồng Tuyết Lục cười nói: “Nếu cô sợ không thi đậu, vậy thì trước mắt đừng từ chức bên đoàn văn công, dù sao cứ thử một lần cũng chẳng mất gì.”
Không bỏ việc ở đoàn văn công, có thể tiến cũng có thể lui, vậy thì áp lực của cô ấy sẽ không quá lớn.
Phương Tĩnh Viện nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Cậu nói rất đúng. Nếu không thi đậu, nhiều lắm chỉ là mất chút thể diện, nhưng tôi cũng chẳng tổn thất gì.”
Ngụy Nhiên ngồi bên cạnh nghe thấy vậy, lập tức cảm thấy áp lực trên vai càng nặng hơn.
Anh ta thuộc dạng sau khi nghỉ học sẽ không còn đường lui, hoàn toàn trái ngược với Phương Tĩnh Viện.
Hôm nay những người tới tham dự sinh nhật của Đồng Tuyết Lục ngoại trừ Đồng Tuyết Lục, Ngụy Nhiên và Phương Tĩnh Viện quyết định thi đại học ra, còn có Khương Đan Hồng.
Khương Đan Hồng là người lớn tuổi nhất trong số bọn họ, nhưng mà mọi người đều ủng hộ quyết định của chị ấy.
Thật ra thì tình huống như Khương Đan Hồng ở niên đại này không hề kỳ lạ chút nào. Lần này thi đại học không hạn chế tuổi tác, cũng không hạn chế tình trạng hôn nhân, vì thế rất nhiều thanh niên trí thức lớn tuổi đều đua nhau tham gia thi đại học.
Ôn Như Quy đi tới ngồi xuống bên cạnh Đồng Tuyết Lục, thuận lý thành chương nhận lấy thịt nướng từ trong tay cô: “Em qua bên kia nghỉ ngơi đi, để anh nướng cho.”
Đồng Tuyết Lục quay sang cười với anh một tiếng, đứng dậy đi vào trong phòng cầm hai bộ sách toán lý hóa ra chia cho Phương Tĩnh Viện và Khương Đan Hồng.
Khương Đan Hồng nhận lấy sách, trên mặt đầy vẻ trân trọng và cảm động: “Cảm ơn em nhé Tuyết Lục, món quà này quá quý giá!”
Phương Tĩnh Viện thì kích động nhảy cẫng lên ôm lấy cô: “Vừa rồi tôi còn đang lo không mua được tài liệu học tập, giờ thì hay quá rồi. Cảm ơn cậu.”
Sau khi tin khôi phục thi đại học được truyền ra, tài liệu thi ngày càng khó mua, nhà nào có bài thi cấp hai và cấp ba đều trở thành bánh trái thơm ngon.
Tiêu Thừa Bình nhìn Phương Tĩnh Viện vui như nở hoa, trong lòng càng phiền não hơn.
Vừa rồi nghe thấy Phương Tĩnh Viện nói muốn tham gia thi đại học, anh ta đang định bảo cậu mình tìm giúp một bộ tài liệu học tập gửi tới.
Anh ta đúng là có bệnh mà, đồ hung dữ kia có thi lên đại học hay không thì liên quan gì đến anh ta chứ?
Gió đêm thổi tới, trong sân tràn ngập mùi thịt nướng thơm lừng.
Vân Chi
Mọi người vừa ăn thịt nướng vừa tâm sự về tương lai, vừa thoải mái vừa tốt đẹp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-472-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-bay-muoi-hai.html.]
Ngày hôm sau là tết Trung Thu, gia đình đoàn viên dưới ánh trăng, Đồng Tuyết Lục vẫn làm bánh Trung Thu tặng mọi người như mọi năm,
Sau đó dẫn ba anh em Tiêu Gia Minh đi tới nhà họ Ôn ăn Trung Thu.
Hai người Đồng Tuyết Lục và chú Tông làm việc trong phòng bếp, nấu một bàn thức ăn ngon cho mọi người.
Vì Ôn Như Quy thích ăn cá, nên hôm nay cô cố ý làm một món cá hấp cho anh.
Sau khi pha nước sốt xong, cô rưới lên mình cá, thêm chút hành và gừng thái nhỏ, cuối cùng tưới thêm dầu sôi lên trên thịt cá.
Chỉ nghe một tiếng “xèo” vang lên, hương thơm hấp dẫn bay lượn, tràn ngập khắp phòng bếp.
Thịt cá được rưới một lớp dầu lên trên tản ra một vầng sáng, nhìn qua tươi ngon không chịu được.
Mùi thơm bay ra cửa sổ, mấy gia đình khác ở trong khu tập thể ngửi thấy mùi thơm, đồng loạt nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trong nhà họ Ôn.
Có người tò mò hỏi: “Tư lệnh Ôn, nhà ông đang nấu gì thế? Sao mà thơm như vậy!”
“Đúng thế, nước miếng của tôi sắp rớt ra hết rồi đây này. Hình như bình thường chú Tông nấu ăn đâu có thơm như vậy?”
Mặt ông Ôn đầy vẻ đắc ý: “Đồ ăn Tiểu Tông nấu chỉ coi như bình thường mà thôi, hôm nay bạn gái của Như Quy qua nhà cùng ăn Trung Thu với chúng tôi, là con bé đang nấu cơm đấy.”
“Ai yo, có phải trước kia bạn gái của Như Quy là giám đốc của tiệm cơm Đông Phong đúng không?”
Ông Ôn càng kiêu ngạo hơn, ưỡn n.g.ự.c nói: “Không sa, con bé đã được nhận được giấy chứng nhận đầu bếp cấp một. Không phải tôi tâng bốc con bé đâu, nhưng mà đúng là nó quá thông minh, người bình thường hoàn toàn không so sánh được với nó.”
Mọi người: “...”
Như thế này mà còn không gọi là tâng bốc? Thì cái gì mới gọi là tâng bốc đây?
“Đúng rồi, đang tốt đẹp sao cô ấy lại không làm nữa? Từ sau khi cô ấy rời đi, hình như đồ ăn ở tiệm cơm Đông Phong không còn ngon như trước nữa.”
“Tôi cũng thấy thế. Trước kia mỗi tháng tôi phải tới ít nhất một hai lần, bây giờ tới đều ăn mấy món quanh đi quẩn lại, cảm thấy chẳng có ý nghĩa nữa.”
Ông Ôn: “Con bé muốn tham gia thi đại học. Không phải tôi thổi phồng đâu, con bé thông minh cực kỳ, sau này chắc chắn có thể thi đậu đại học Thanh Đại với Kinh Đại!”
Mọi người: “...”
Sao trước kia không phát hiện ra ông Ôn không biết khiêm tốn vậy nhỉ?
Thanh Đại với Kinh Đại dễ thi đậu như vậy sao?
Có thể Đồng Tuyết Lục nấu ăn rất ngon, nhưng nghe nói chẳng qua cô chỉ mới tốt nghiệp trung học cơ sở, muốn thi đỗ Thanh Đại Kinh Đại, vậy thì thổi phồng hơi quá rồi.
Nhưng mà mọi người ngại không nói thẳng ra trước mặt ông Ôn, chỉ cười ha ha rồi ai về nhà nấy.
Ông Ôn không quan tâm bọn họ nghĩ như thế nào, quay người về ăn cơm.
Trừ cá hấp ra, Đồng Tuyết Lục còn làm món xương sườn hầm khoai sọ, bánh bao nhân nước chiên và canh gà ngô cà rốt.
Thịt của món cá hấp non mềm thơm ngon, hương vị vương trên đầu lưỡi. Xương sườn xen lẫn hương vị của khoai sọ, khoai sọ được hầm mềm nhừ, rất thích hợp cho người răng lợi không tốt như ông Ôn.
Cắn một cái bánh bao nhân nước chiên, đủ loại nhân lập tức tràn ngập khoang miệng, nước canh chảy ra, vừa thơm vừa giòn rụm, không hề thua kém sơn hào hải vị.
Một bữa ăn này mọi người đều ăn rất hài lòng, bụng ai nấy đều tròn xoe.
Sau khi cơm nước xong, ông Ôn cầm bánh trái đi sang nhà ông Khương ở bên cạnh để khoe khoang, khiến ông Khương hâm mộ đến nỗi nước miếng chảy ra đầy khóe miệng.