Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 470: Ly trà xanh thứ bốn trăm bảy mươi
Cập nhật lúc: 2024-11-10 11:43:49
Lượt xem: 136
Phương Tĩnh Viện không ngờ da mặt anh ta lại dày như thế: “Là do cô ấy quá tốt bụng nên ngại đuổi anh ra ngoài. Nếu không phải lần nào anh cũng tới cùng tôi, sao anh biết có buổi tụ họp? Bây giờ anh đi ra ngoài ngay cho tôi!”
Cô ấy vừa nới vừa vươn tay muốn đẩy Tiêu Thừa Bình ra ngòa.
Tất nhiên Tiêu Thừa Bình không muốn đi, nhưng Phương Tĩnh Viện là một đồng chí nữ, anh ta cũng không tiện đẩy lại, cho nên một người tấn công một người né tránh.
Phương Tĩnh Viện đẩy hụt một cái, cả người nhào về phía đất mẹ.
“Á á á, mắt đậu xanh, mau cứu tôi!”
Tiêu Thừa Bình dở khóc dở cười, đến nước này rồi vẫn còn gọi anh ta là mắt đậu xanh.
Nhưng mà anh ta cũng không thể thấy c.h.ế.t mà không cứu. Anh ta vươn tay ra túm lấy cánh tay Phương Tĩnh Viện kéo cô ấy về phía mình,
Phương Tĩnh Viện bị anh ta dùng sức kéo một cái, cả người nhào về phía anh ra, đập mạnh vào n.g.ự.c anh ta.
Phương Tĩnh Viện đau đớn hít một ngụm khí lạnh, dùng sức đẩy anh ta ra: “Lồng n.g.ự.c anh làm bằng cái gì vậy? Sao lại cứng như thế?”
“Ngực đàn ông chắc chắn phải cứng rồi.”
Trên làn da ngăm đen của Tiêu Thừa Bình đột nhiên đỏ lên, chỉ là vì màu sắc quá tối nên mới không nhìn ra.
Thật ra thì trong lòng anh ta cũng có cảm giác kinh ngạc giống như Phương Tĩnh Viện.
Cho tới bây giờ anh ta cũng không biết n.g.ự.c phụ nữ sẽ mềm như vậy.
Vừa rồi khi cô ấy đụng vào anh ta, thật giống như anh ta bị một dòng điện chạy qua vậy, toàn thân run lên một cái.
Không biết có phải là do trong lòng có quỷ hay không, anh ta không dám đối mặt với cô ấy.
Phương Tĩnh Viện hừ một tiếng, trừng mắt nhìn anh ta, nói: “Lần nào gặp anh cũng có chuyện không hay xảy ra, anh cách tôi xa ra một chút.”
Nói rồi cô ấy xoay người chạy đi tìm Đồng Tuyết Lục.
Tiêu Thừa Bình nhìn bóng lưng của cô, đưa tay lên che ngực, vị trí n.g.ự.c lúc này cứ nhảy lên điên cuồng.
Đây là lần đầu tiên anh ta có loại cảm giác này.
Nhớ lại tình cảnh khi hai người đụng nhau vừa rồi, cổ họng anh ta không tự chủ trượt mấy cái, sau đó cảm thấy miệng rất khát.
Anh ta sải bước đi tới phòng khách rót một ly nước lạnh thật lớn, lúc này mới ép được sự nóng bức trong người xuống.
Ai ngờ vừa ngẩng đầu lên đã thấy Phương Tĩnh Viện đứng ở cửa sổ bên cạnh, lúc này đang nói chuyện với Tiêu Miên Miên.
Một lúc thì cô ấy bĩu môi, lúc lại lắc đầu.
Anh ta đột nhiên cảm thấy bộ dáng khi Phương Tĩnh Viện nói chuyện rất dáng yêu, còn muốn bóp bóp gương mặt tròn xoe của cô.
Đúng là gặp quỷ thật rồi.
Trừ chuẩn bị thịt nướng và nước sốt, Đồng Tuyết Lục còn làm một ít bánh hoa quế và nước hoa quế ô mai chua.
Nhưng mà lúc này cô không ở bên ngoài chiêu đãi mọi người, mà là ở trong phòng dỗ dành Ôn Như Quy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-470-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-bay-muoi.html.]
Bởi vì Ôn Như Quy ghen.
Lúc nãy Đồng Gia Tín chạy về từ bên ngoài, cầm một cái bọc về từ chỗ người đưa thư.
Cái bọc không phải do ai khác gửi tới, ,à chính là người đã trở lại nước Mỹ hơn nửa năm – Tạ Quảng Côn.
Trong cái bọc ngoại trừ sổ vẽ cho Đồng Gia Tín, còn có quà sinh nhật tặng cho cô.
Vân Chi
Đúng lúc để cho Ôn Như Quy nhìn thấy cái gói hàng này, sau đó cục cưng lớn nhà ta bắt đầu bức bối ăn một thùng giấm.
Đồng Tuyết Lục thấy mọi người đều ở trong sân, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó tiến tới dùng tay chọt chọt n.g.ự.c anh.
“Anh thành thật chút cho em. Lần trước khi chúng ta ở Dương Châu, có phải anh cố ý dùng nước lạnh để mình bị cảm không?”
“!!!”
Trong lòng Ôn Như Quy thầm kêu không ổn, tai lập tức đỏ lên: “Em phát hiện rồi à?”
Đồng Tuyết Lục nhướng mày: “Vậy đúng là bị em đoán trúng rồi?”
Ôn Như Quy đỏ mặt gật đầu, mắt không dám đối diện với cô: “Anh... không muốn em ra ngoài chụp ảnh với đồng chí Tạ.”
Lúc ấy quả thật là anh không muốn thấy cô và Tạ Quảng Côn ở chung với nhau, mà anh lại chẳng thể làm bất kỳ chuyện thấp hèn nào, cho nên đành phải khiến bản thân mình bị bệnh.
Lúc ở Dương Châu, Đồng Tuyết Lục đã thấy nghi nghi rồi, chỉ là lúc đó có những người khác ở đấy nên cô không hỏi anh.
Sau khi vể cô lại nhanh chóng quên mất chuyện này, không ngờ bây giờ khi thấy gói hàng của Tạ Quảng Côn, anh lại kích động như thế. Lúc này cô mới nhớ ra chuyện ở Dương Châu.
Đồng Tuyết Lục dở khóc dở cười: “Thật ra thì anh không cần lo lắng, em chỉ coi đồng chí Tạ là bạn. Em... Trong lòng em chỉ một mình anh thôi.”
Trong lòng Ôn Như Quy như có pháo bông nở rộ, lần đầu tiên cảm nhận được rõ ràng ý nghĩa câu trong lòng nở hoa.
Đôi mắt đen như mực của anh nhìn cô, đáy mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng: “Trong lòng anh cũng chỉ có em.”
Từ lúc bắt đầu đến giờ vẫn luôn như vậy.
Sau này cũng sẽ như vậy.
Nói rồi anh nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, sau đó hôn lên đôi môi đỏ thắm của cô.
Ban đầu anh hôn nhẹ nhàng từng chút, dần dần biến thành tổng giám đốc Ôn bá đạo.
Dịu dàng mà mạnh mẽ.
Hai phút sau.
Giọng nói của Đồng Tuyết Lục hơi bất ổn: “Anh buông em ra đi Như Quy, anh... đè lên em rồi.”
Người Ôn Như Quy cứng đờ, tim suýt chút nữa ngừng đập.
Đồng Tuyết Lục nhìn mặt anh đỏ đến sắp nhỏ m.á.u nín cười nói: “Em từng nói thích anh cuồng dã một chút, nhưng anh thế này thì cuồng dã quá rồi.”
“...”