Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 469: Ly trà xanh thứ bốn trăm sáu mươi chín
Cập nhật lúc: 2024-11-10 11:43:15
Lượt xem: 143
Chờ đến buổi chiều khi Ngụy Châu Châu trở về từ trường học, Thẩm Uyển Dung rẽ tóc cô nhóc ra kiểm tra, quả nhiên cũng dính chưởng.
Đồng Tuyết Lục cũng kiểm tra cho hai anh em Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín một lần, cũng may hai anh em bọn họ không bị sao.
Đến tối, Tiêu Miên Miên nhìn chăn nhỏ và gối nhỏ của mình bị đặt trên giường khác, lập tức bối rối.
Đồng Tuyết Lục bị đôi mắt to tròn long lanh của cô bé nhìn chột dạ, nhưng vẫn nói đúng sự thật cho cô bé biết: “Miên Miên, trên tóc em có chấy. Nếu như chị ngủ chung với em, rất có thể con chấy sẽ lây sang cho chị, nên mấy ngày nay em phải ngủ riêng một mình. Em có thể làm được không?”
Đôi môi nhỏ hồng hồng của Tiêu Miên Miên mím chặt lại, gật đầu một cái, nhẹ nhàng nói: “Miên Miên có thể làm được ạ.”
Đồng Tuyết Lục định giơ tay lên xoa đầu cô bé theo bản năng, đến giữa không trung mới hoàn hồn lại, đổi thành nhéo khuôn mặt nhỏ của cô bé: “Miên Miên ngoan quá, ngày mai chị sẽ làm bánh hoa quế cho em.”
Tiêu Miên Miên nghe thấy có ăn, lúc này trái tim bé bỏng “Bị tổn thương” mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Mấy hôm sau, chấy trên đầu hai cô bé Tiêu Miên Miên và Ngụy Châu Châu đều được chữa khỏi hoàn toàn.
Sau khi Bánh Trung Thu sung sướng trở về từ nông thôn, cũng đã đến sinh nhật của Đồng Tuyết Lục.
**
Ngày hai mươi bảy tháng chín là tết Trung Thu, trước Trung Thu một ngày chính là sinh nhật của Đồng Tuyết Lục.
Bởi vì Tết nguyên đán tổ chức tiệc nướng BBQ rất thành công, nên Đồng Tuyết Lục suy nghĩ một lát, lại quyết định sinh nhật lần này sẽ tiếp tục làm tiệc nướng.
Làm tiệc nướng vừa đơn giản vừa tiện lợi, hơn nữa mọi người tụ tập với nhau vừa nướng vừa nói chuyện ngắm trăng, bầu không khí vô cùng tốt đẹp.
Đến ngày sinh nhật, ngoại trừ tư lệnh Tiêu ở Tây Bắc và Phác Kiến Nghĩa tới vùng khác công tác chưa về, những người khác đều tới.
Vốn dĩ Ôn Như Quy định về trước một ngày, nhưng mà không xin nghỉ được.
Nhớ lại vào thời gian này năm ngoái, bọn họ vẫn chưa xác định quan hệ, không ngờ một năm thế mà đã trôi qua rồi.
Năm ngoái Ôn Như Quy tặng cô một chiếc áo khoác quân đội, năm nay tặng một đôi giày da nữ sĩ.
Kiểu mẫu của đôi giày da này hoàn toàn không so được với đời sau. Mặc dù chất lượng không tệ, nguyên liệu tốt, những kiểu dáng vẫn rất xấu xí.
Nhưng mà ở thời đại này đã là mốt nhất rồi
Đồng Tuyết Lục trông thấy giày da, nhướng mày nhìn anh: “Chẳng lẽ anh chưa từng nghe nói giữa người yêu không nên tặng giày sao?”
Đồng Tuyết Lục nháy mắt một cái: “Em nghe nói giữa người yêu không được tặng ô (tán), vì sẽ khiến hai người chia tay (tán). Giữa người yêu cũng không được tặng giày, vì người yêu sẽ mang giày chạy theo người khac.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-469-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-sau-muoi-chin.html.]
“!!!”
Vân Chi
Trong nháy mắt mặt Ôn Như Quy lập tức tái mét: “Trước kia anh chưa từng nghe qua mấy chuyện này. Nếu không thì em đưa giày cho anh, anh tặng em món quà khác sau nhé.”
Nói xong con ngươi đen như mực của anh nhìn chằm chằm vào đôi giày trong tay cô, cứ như chỉ cần cô gật đầu một cái, anh sẽ lập tức giật lấy đôi giày đi tiêu hủy.
Đồng Tuyết Lục thấy anh dùng ánh mắt “Ghét ác như thù” để nhìn đôi giày, suýt chút nữa đã bật cười: “Tặng cũng đã tặng rồi, không sao đâu.”
“Có sao đấy, anh không muốn... em chạy theo người khác.”
Nói xong tai anh đỏ lên.
Đồng Tuyết Lục móc một đồng tiền từ trong túi ra: “Anh cầm đi, coi như em mua của anh, vậy thì sẽ được phá giải.”
Ôn Như Quy nghì ngờ hỏi: “Như vậy là có thể hóa giải được thật chứ?”
Anh là nghiên cứu sinh vật lý và khoa học, chưa bao giờ tin quỷ thần, nhưng mà đang đối mặt với chuyện về Đồng Tuyết Lục, anh thà tin còn hơn.
Đồng Tuyết Lục gật đầu, tiến tới hôn lên mặt anh một cái: “Cảm ơn món quà của anh, em rất thích.”
Không hề nằm ngoài dự đoán chút nào, mặt Ôn Như Quy lập tức đỏ bừng.
Mặc dù hai người yêu nhau đã hơn nửa năm, hôn cũng đã hôn không ít, nhưng mà Ôn Như Quy vẫn hay xấu hổ như cũ.
Đồng Tuyết Lục rất thích nhìn thấy dáng vẻ mặt đỏ tía tai của anh. Mỗi lần thấy anh như vậy, trong lòng cô sẽ dâng lên đủ loại ý nghĩ xấu xa.
Ví dụ như lúc này cô đang rất muốn đè anh xuống dưới thân mà bắt nạt...
Chậc chậc, trong lòng cô quả nhiên mang theo linh hồn của một nữ lưu manh.
Những người khác lục tục tới cửa, trong tay đều mang các loại thịt như lần ăn Tết.
Sau khi Tiêu Thừa Bình được điều về Kinh Thị, anh ta thường xuyên không mời mà tới tham gia các buổi tụ họp của bọn họ.
Còn về việc vì sao anh ta biết được, tất nhiên là thông qua phía Phương Tĩnh Viện rồi.
Lúc này hai người đang cãi nhau.
Phương Tĩnh Viện giận dữ, mặt đỏ bừng: “Mắt đậu xanh, anh có biết xấu hổ không vậy? Lần nào cũng canh ngoài cửa để đi theo tôi, anh còn vậy nữa tôi sẽ tới đơn vị của các anh báo cho lãnh đạo anh biết!”
Tiêu Thừa Bình gãi đầu: “Ai nói tôi đi theo cô? Đường cũng có phải của mình cô đâu, hơn nữa Đồng Tuyết Lục cũng không bảo tôi không thể tới. Cô cần gì phải tức giận như thế?”