Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 468: Ly trà xanh thứ bốn trăm sáu mươi tám
Cập nhật lúc: 2024-11-10 11:42:46
Lượt xem: 96
Đồng Tuyết Lục đang định bưng chậu nước qua tắm rửa cho Bánh Trung Thu, ai ngờ vừa đứng lên đã trông thấy trên tóc Tiêu Miên Miên có một con bọ đang bò rất nhanh.
“Miên Miên, em đứng im.”
Cô vừa nói vừa rửa sạch tay, sau đó rẽ tóc cô bé ra muốn bắt con bọ ấy.
Ai ngờ vừa rẽ tóc ra, cô đã nhìn thấy bên trong có không ít trứng màu trắng, còn có mấy con bọ đang bò trên da đầu.
“!!!”
Da gà da vịt toàn thân Đồng Tuyết Lục nổi hết lên.
Không phải đầu Tiêu Miên Miên có chấy đấy chứ?
Trước kia cô từng nghe nói người ở niên đại này có rất nhiều chấy. Sau khi cô quay lại nhà họ Đồng đã rất chú ý đến công tác vệ sinh của mấy anh em, cho nên đến tận bây giờ ba anh em bọn họ chưa từng dính phải thứ này.
Nhưng mà cô chưa từng nhìn thấy con chấy, lúc này vẫn chưa dám chắc lắm.
Tiêu Miên Miên chớp mắt hỏi: “Chị ơi, Miên Miên có thể cử động chưa ạ? Cổ Miên Miên mỏi quá.”
Bánh Trung Thu ở bên cạnh thấy hai người đột nhiên dừng lại, không tắm cho mình nữa, thì quay đầu dùng đôi mắt to nhìn hai chị em, đáy mắt tràn ngập sự tò mò giống Tiêu Miên Miên.
Không hiểu sao Đồng Tuyết Lục lại thấy đầu mình ngứa ngáy: “Em ngồi đây đừng động đậy, chị qua bên kia gọi bà Thẩm tới.”
Tiêu Miên Miên không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đồng ý.
Vân Chi
Đồng Tuyết Lục chạy sang nhà họ Ngụy nói chuyện này với Thẩm Uyển Dung.
Thẩm Uyển Dung: “Miên Miên không ra ngoài chơi với mấy đứa trẻ khác, cháu lại thích sạch sẽ như thế, sao mà nó có chấy được?’
Đồng Tuyết Lục cố nhìn cảm giác muốn gãi đầu, nói: “Cháu cũng không biết, bà Thẩm qua xem giúp cháu với.”
Thẩm Uyển Dung gật đầu, đi cùng cô sang nhà họ Đồng rẽ tóc Tiêu Miên Miên ra xem thử.
Chết thật, đúng là có chấy!
Cánh tay Đồng Tuyết Lục lại lần nữa nổi da gà: “Hôm trước cháu gội đầu cho con bé cũng không thấy gì, sao đột nhiên lại có chấy thế này?”
Thẩm Uyển Dung nói: “Bà nghi là con bé bị Châu Châu lây sang.”
Tình cảm của đôi chị em Tiêu Miên Miên và Ngụy Châu Châu cực kỳ tốt. Tháng này Ngụy Châu Châu đã bắt đầu tới trường học, nhưng không hề ảnh hưởng tới tình cảm của hai chị em gái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-468-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-sau-muoi-tam.html.]
Sau khi tan học cô nhóc đều tới tìm Tiêu Miên Miên chơi chung. Hai chị em ăn chung ngủ chung, rất có khả năng là do Ngụy Châu Châu lây chấy sang cho cô bé.
Đồng Tuyết Lục: “Bà Thẩm, bà cũng xem thử cho cháu với. Đột nhiên cháu thấy đầu mình ngứa quá, cháu nghi mình cũng bị lây rồi.”
“Vậy cháu mau ngồi xổm xuống đây, để bà nhìn thử xem.”
Đồng Tuyết Lục nghe vậy vội vàng ngồi xuống.
Thẩm Uyển Dung rẽ tóc cô ra kiểm tra hai lần: “Không có. Chắc là hai ngày nay Châu Châu đi học bị bạn học ở trường lây sang, sau đó lại lây cho Miên Miên. Cũng may là phát hiện sớm, nếu không mấy đứa bé trong nhà cũng không tránh khỏi.”
Đồng Tuyết Lục lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng bởi vì bị ám ảnh mà cô vẫn cảm thấy da đầu mình rất ngứa.
Tiêu Miên Miên không biết chuyện gì đang xảy ra, cô bé chớp đôi mắt hạnh to tròn: “Chị ơi, đầu Miên Miên sao thế? Có con bọ à?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Đầu em có chấy rồi, chị phải nghĩ cách bắt chấy ra cho em.”
Thẩm Uyển Dung nói: “Cháu gội đầu cho con bé trước đi, để bà về nhà lấy lược chải chấy với giấm trắng tới.”
Đồng Tuyết Lục gật đầu bảo vâng, đi xuống phòng bếp nhóm lửa đun một nồi nước nóng, rồi quay lại tắm sạch sẽ cho Bánh Trung Thu, để nó phơi khô lông trong sân.
Bánh Trung Thu vừa tắm xong, đã chạy tới chạy lui trong sân như điên, thỉnh thoảng còn vẩy vẩy lông, chạy mấy vòng mới mệt mỏi thè lưỡi ra, nằm bất động trên khoảnh đất trống.
Thẩm Uyển Dung mang đồ sang, sau đó giúp dùng giấm trắng gội đầu cho Miên Miên.
Sau khi tắm xong thì dùng khăn lông ủ kín tóc khoảng mười phút, sau đó gội sạch sẽ.
Đồng Tuyết Lục: “Bà Thẩm, giấm trắng này có diệt được chấy không?”
Thẩm Uyển Dung: “Rất hữu dụng với chấy, nhưng lại vô dụng với trứng chấy. Cho nên lát nữa phải dùng lược mau chải hết trứng trên đầu con bé ra.”
Bảo Đồng Tuyết Lục nấu các món ăn ngon cô còn làm được, chứ đối mặt với mất loại chấy rận này, cô cảm thấy rất kinh khủng.
Lần đầu tiên Thẩm Uyển Dung thấy cô lộ ra dáng vẻ sợ hãi, không khỏi cảm thấy buồn cười: “Nếu cháu sợ thì đứng bên cạnh là được rồi, để bà làm cho Miên Miên.”
Sau khi chải ba bốn lượt thì chải ra được vài con chấy và một ít trứng chấy không gội sạch được, vừa nhìn vào da đầu Đồng Tuyết Lục lại bắt đầu ngứa ngáy.
“Bà Thẩm, thế này là không sao rồi ạ?”
Thẩm Uyển Dung: “Ba bốn ngày sau, vẫn phải dùng giấm trắng để gội dầu, cũng phải lấy lược mau để chải vài lần một ngày.”
Được rồi, trong lòng Đồng Tuyết Lục âm thầm quyết định từ tối nay sẽ bắt đầu chia giường ngủ với Tiêu Miên Miên.