Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 465: Ly trà xanh thứ bốn trăm sáu mươi lăm
Cập nhật lúc: 2024-11-10 10:10:20
Lượt xem: 138
Sau khi nghe xong lời chú Tông, Đồng Tuyết Lục tức giận đến mức suốt hai ngày nay đều ăn không ngon, chưa từng đau lòng vì một người nào như vậy.
Đáng tiếc Ôn Như Quy đang đi thí nghiệm ở căn cứ Tây Bắc, ngay cả phương thức liên lạc cũng không có, cô chỉ muốn nghe giọng của anh cũng không được.
Vài ngày sau, Tô Việt Thâm dẫn theo Tiểu Cửu đến nhà họ Đồng.
Sau khi Cố Dĩ Lam gặp chuyện không may, Đồng Tuyết Lục từng dẫn mấy anh em Tiêu Miên Miên đến nhà họ Tô thăm Tiểu Cửu vài lần, nhưng trạng thái tinh thần của Tiểu Cửu rõ ràng không tốt cho lắm.
Trái ngược với nửa tháng trước, hình như cậu bé đã gầy đi, cuối cùng không còn được nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm như trước kia của cậu bé nữa.
Tô Việt Thâm mang bánh ngọt và trái cây tới, nói: “Chúng tôi đến đây để từ biệt mọi người.”
Đồng Tuyết Lục hơi giật mình: “Hai người cũng muốn qua khu Việt Đông sao?”
Thật ra cô hoàn toàn không kinh ngạc trước lời này của Tô Việt Thâm.
Tô Việt Thâm đã bị cách chức, trong khoảng thời gian ngắn, anh ta không có khả năng quay về làm việc trong chính phủ, cho dù lợi dụng quan hệ quay về một lần nữa, có lẽ cả đời này anh ta cũng chỉ có thể làm một cán bộ nhỏ không quan trọng gì.
Với tính cách của Tô Việt Thâm, chắc chắn anh ta sẽ không cam lòng, huống chi Cố Dĩ Lam còn bị đưa đến Việt Đông, người một nhà bọn họ chắc là sẽ đi theo.
Đây cũng là chuyện tốt, sang năm sau khi cải cách kinh tế, Thâm Thị sẽ được chọn là đặc khu kinh tế đầu tiên, kinh tế sẽ phát triển nhanh chóng, đến lúc đó sẽ là cơ hội của Tô Việt Thâm.
Tô Việt Thâm gật đầu: “Tôi muốn qua bên kia xem xem có con đường phát triển nào không.”
Anh ta đã bị hạn chế khắp nơi trong Kinh Thị này rồi, rất khó bộc lộ tài năng.
Đồng Tuyết Lục xoa đầu Tiểu Cửu: “Qua bên kia cũng tốt, có điều sau này không có cách nào nhìn thấy Tiểu Cửu đáng yêu nữa rồi.”
Tiểu Cửu tựa đầu vào đùi cô, cọ cọ vô cùng thân thiết: “Tiểu Cửu sẽ nhớ chị Tuyết Lục.”
Đồng Tuyết Lục ôm cậu bé hôn vài cái, sau đó bảo cậu bé đi tạm biệt Tiêu Miên Miên.
Tiểu Cửu đưa đồ chơi mang đến cho Tiêu Miên Miên: “Chị Miên Miên, Tiểu Cửu phải đi một nơi rất rất xa, sau này không thể đến thăm chị nữa, mấy thứ này tặng cho chị.”
Tiêu Miên Miên chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh: “Rất rất xa là bao xa?”
Tiểu Cửu nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lấy tay so sánh: “Là xa như vậy, bà nội nói sau này em sẽ không có cách nào đến đây được.”
Tiêu Miên Miên nhìn cậu bé so ra khoảng cách nửa mét, bĩu môi: “Vậy là đi rất rất xa rồi, hu hu hu Tiểu Cửu, sau này chị sẽ nhớ em.”
Nói xong cả hai bắt đầu rơi nước mắt.
Vốn dĩ Tiểu Cửu không muốn khóc, nhưng nghe thấy Tiêu Miên Miên khóc một tiếng, nước mắt của cậu không nhịn được cũng tuôn rơi.
Cuối cùng, hai đứa trẻ ôm nhau khóc ròng ròng.
“Chị Miên Miên, Tiểu Cửu cũng sẽ nhớ chị.”
Tiêu Miên Miên nhận lấy đồ chơi mà Tiểu Cửu đưa, sau đó nhấc chân nhỏ lên chạy “bịch bịch” về phòng, lấy búp bê vải mà Thẩm Uyển Dung ở cách vách làm cho mình, đưa cho Tiểu Cửu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-465-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-sau-muoi-lam.html.]
“Tiểu Cửu, đây là con búp bê chị thích nhất, chị sẽ tặng nó cho em, sau này em phải đối xử tốt với nó biết chưa?”
Tiểu Cửu gật đầu như gà con mổ thóc: “Biết rồi chị Miên Miên, sau này em sẽ ôm nó ngủ!”
Tiêu Miên Miên nghe vậy, vẻ mặt lộ ra biểu cảm “Vậy chị yên tâm rồi”, chỉ vào dấu đen trên búp bê nói: “Chị cũng rất thích ôm nó ngủ, em xem nơi này, còn có nơi này, đều là dấu vết nước miếng chị để lại.”
Vẻ mặt Tiểu Cửu sùng bái: “Vậy sau này em cũng phải để lại nước miếng trên đó!”
Tiêu Miên Miên gật đầu, sau đó che cái miệng nhỏ nhắn lại, mỉm cười.
Tiểu Cửu nhìn cô bé, cũng nở nụ cười theo.
Đồng Tuyết Lục: “...” Cô không hiểu thế giới của trẻ con.
Cuối cùng nhà họ Tô vẫn rời đi.
Ngày bọn họ rời khỏi Kinh Thị, Đồng Tuyết Lục dẫn mấy anh em theo, đến tiễn bọn họ.
Cô còn làm không ít lương khô có thể ăn trên tàu hỏa cho nhà họ Tô.
Nhà họ Tô cực kỳ biết ơn, để báo đáp Đồng Tuyết Lục, bọn họ đưa ra ý định bán rẻ tứ hợp viện cho cô.
Đồng Tuyết Lục từ chối, còn bảo bọn họ không nên bán tứ hợp viện đi.
Sau khi Tô Việt Thâm cân nhắc kỹ lưỡng cũng đồng ý với đề nghị của cô.
Hai đứa nhóc Tiêu Miên Miên và Tiểu Cửu lại ôm nhau khóc ròng một lát trước khi lên tàu hỏa, còn giao hẹn năm năm sau sẽ gặp lại.
Đợi sau khi tàu hỏa rời đi, Tiêu Miên Miên ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt to nói: “Chị ơi, năm năm còn bao lâu nữa?”
Đồng Tuyết Lục xoa xoa đầu cô bé: “Năm nay em bốn tuổi, chẳng khác nào thêm một em nữa.”
Tiêu Miên Miên suy nghĩ một chút, sau đó thở dài như người lớn: “Đến lúc đó em đã rất già rồi.”
Rất già rồi.
Già rồi.
Đồng Tuyết Lục: “...”
Thời gian trôi đi như bóng câu qua khe cửa.
Vân Chi
Tháng 9 năm 1977, một tin tức đã oanh tạc cả nước...
Sau khi bộ giáo dục tổ chức một cuộc họp bàn về công tác tuyển sinh ở Kinh Thị, đã quyết định khôi phục kỳ thi tuyển sinh vào Đại học bị đình chỉ mười năm qua!
Sau khi nhận được tin tức, Đông Tuyết Lục lập tức tuyên bố sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh Đại học, từ chức giám đốc tiệm cơm Đông Phong.
Tin tức này truyền ra, mọi người lại lần nữa chấn kinh.